QUANG ÂM CHI NGOẠI

*Lời tác giả Nhĩ Căn: Chào mọi người, tiếp theo Ngô Kiếm Vu sẽ ra sân

khấu biểu diễn cho mọi người, để cầu đề cử Nguyệt Phiếu ở Qidian và Ngọc

Phiếu ở Bạch Ngọc Sách.

*Ngô Kiếm Vu bi phẫn mở miệng: "Đại hôn của Nhị Ngưu thật mỹ diệu,

đáng thương ta vẫn như một con chim, nghe nói hôm qua còn bị lão Nhĩ tính

toán chém mất vai diễn, huynh đệ tỷ muội nhớ cho tấm Ngọc Phiếu nhé."

Gió trời thổi tới, mang theo mùi hương cánh hoa.

Khúc nhạc du dương, đưa tới không khí đại hôn vui mừng.

Nhưng giờ phút này tâm của Hứa Thanh lại dấy lên từng trận gợn sóng, hắn

đi theo đội ngũ đưa dâu tiến về phía trước, thu hồi ánh mắt nhìn về phía đội

trưởng.

Từ khi đi đến Vị Ương sơn mạch cho tới bây giờ, Hứa Thanh đã không chỉ

một lần nghiệm chứng những chỗ khác thường của đội trưởng.

Vô luận là cố ý nói rất nhiều lời với chính mình, hoặc là hành động vứt táo

của y, cùng với tất cả những thứ quan sát phía sau, đều khiến Hứa Thanh cảm

nhận được là trên người đội trưởng có chút không đúng.

Nhưng những điều không bình thường này, không giống như là đội trưởng

theo bản năng làm ra, càng giống như là cố ý lộ ra sơ hở chỉ có chính hắn có thể

phân biệt ra.

"Đội trưởng là đang nhắc nhở ta." Hứa Thanh thì thào trong lòng.

Tâm của hắn có thể cảm giác đến, đội trưởng không hề có ý hại chính mình,

điểm này hắn rất rõ ràng.

Dù nhớ lại từng cử chỉ trên đường của đối phương, điểm này cũng vẫn sáng

tỏ như cũ.

Nhất là hai người cũng không phải mới làm đại sự lần một lần hai, cho nên

Hứa Thanh biết rõ phong cách hành động của đại sư huynh.

"Loại nhắc nhở này, không giống như là cầu cứu, càng giống như là có một

chút lời không tiện nói thẳng, cho nên dùng cái phương thức như thế để ta lưu

ý."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhớ tới con phi điểu vừa rồi kia, nhớ tới

sau khi chính mình bắt nó, nhớ tới phản ứng của mọi người ở bốn phía.

"Con phi điểu kia là một sinh mệnh chân thật, mà cử chỉ của một sinh mệnh

chân thật thường hay thay đổi, nhưng con chim kia lại vẫn trở về với quỹ tích

nguyên bản của nó, cho ta một loại cảm giác thân bất do kỷ, đã được an bài

sẵn."

Hứa Thanh nhíu mày, điều tra nhìn nhà tù 132 khu Đinh một chút, phát hiện

hết thảy như thường, ngón tay Thần Linh vẫn còn đang ngủ say, điều này nói rõ

bên trong không hề có cảm giác bên ngoài không bình thường.

"Còn mọi người bốn phía vừa rồi đột nhiên nhìn ta, hình như là do sự xuất

thủ của ta, ở trong bọn họ rất không cân đối, hoặc là nói... Người ta cải trang

này, không nên xuất hiện hành động như vậy?"

Hứa Thanh trầm ngâm, từ sau khi đi vào Vị Ương sơn mạch, hết thảy mọi

việc đều vô cùng thuận lợi, nếu như không suy tư, như vậy toàn bộ thoạt nhìn

hình như cũng đều rất bình thường.

"Nhưng sự bình thường này, lại mang theo quỷ dị."

Hứa Thanh nheo mắt lại, bất động thanh sắc, tiếp tục đi theo đội ngũ tiến về

phía trước, hắn chuẩn bị đi xem hiện trường hôn lễ tiếp theo sẽ lại như thế nào.

Thời gian dần trôi qua, đội ngũ đón dâu bay nhanh trên trời, một lúc lâu sau

liền tiếp cận Huyền Mệnh tông, từ xa xa đã có thể nhìn thấy mặt đất giăng đèn

kết hoa.

Từng tòa thân núi được người dùng pháp thuật nhuộm thành một màu rực rỡ

tươi đẹp, mỗi một gốc cây đều được treo đầy đèn lồng màu đỏ, thậm chí còn có

từng đạo pháp thuật bay lên trên không, hình thành một đoàn lại một đoàn pháo

hoa, nổ vang khắp bốn phương.

Cùng lúc đó, từng đệ tử tông môn gia tộc đến từ Vị Ương sơn mạch, phần

lớn được thỉnh mời, đi theo trưởng bối tông tộc đến từ sớm, vờn quanh bát

phương Huyền Mệnh tông.

Nam nữ già trẻ, trên mặt của mỗi người đều mang theo nụ cười, âm thanh

ầm ĩ xôn xao dựng lên, thoạt nhìn tất cả đều vô cùng tưng bừng náo nhiệt.

Thanh âm đàm tiếu không ngừng, không khí vui mừng tràn ngập bốn phía.

Mà theo đội ngũ đón dâu tới gần, bầu không khí vào thời khắc này liền triệt

để dấy lên, từng trận âm thanh chúc phúc hóa thành sóng âm, vang tận mây

xanh.

Mà Huyền Mệnh tông ngay phía trước, dưới dãy núi vờn quanh, đặc biệt

nhiều màu sắc.

Sơn môn trên ngọn núi tràn ra ánh sáng bảy màu, đại điện trên đỉnh núi

được bố trí thành hôn phòng, vô số đèn lồng màu đỏ bay lên trên không, vào

thời khắc này ngay cả ánh mặt trời trên bầu trời cũng chiếu lả tả càng nhiều

thêm nữa.

Từng người đệ tử Huyền Mệnh tông đều mang theo cảm xúc phấn khởi, tất

cả đều ra ngoài nghênh đón, một dải tơ lụa màu sắc rực rỡ được trải từ trên đỉnh

núi xuống dưới núi, bao trùm từng nấc bậc thang.

Một khắc kiệu hoa tới gần Huyền Mệnh tông, âm thanh chuông vang lập tức

truyền ra từ bên trong Huyền Mệnh tông, cũng vào thời khắc này, không khí

nghiêm túc bao phủ thiên địa, đè xuống hết thảy âm thanh, ánh mắt từ bát

phương đều hội tụ đến bên trên kiệu hoa càng lúc càng tới gần Huyền Mệnh

tông.

"Mời Hương Hàn tiên tử, lên núi."

Giọng nói nghênh đón vang vọng, bên trong kiệu hoa, biểu cảm đội trưởng

mang theo ước mơ, gương mặt hiện ra chút đỏ ửng, đứng dậy bước một bước ra

khỏi kiệu hoa, đạp trên bậc thang.

Tư thái của nàng ưu mỹ, thiên kiều bá mị, từng bước từng bước đi về phía

trước.

Hơn phân nửa đội ngũ đón dâu sau lưng quỳ bái xuống, chỉ có thị nữ cùng

với thị vệ bên cạnh U Tinh là đi theo sau lưng đội trưởng, thuận theo mà động.

Hứa Thanh ở chính giữa trong này.

Hắn nhìn biểu cảm cùng với dáng người một bước ba lắc của đội trưởng,

đáy lòng cảm khái diễn kỹ của đối phương tinh xảo, nếu không phải tận mắt

nhìn thấy đội trưởng cạo lông chân, giờ phút này hắn cũng cảm thấy rằng đội

trưởng thật sự là U Tinh.

Cứ như vậy, dưới tiếng chuông vang liên tục truyền ra, dưới âm thanh

nghênh đón lần lượt vang vọng, đội trưởng chậm rãi đi tới đỉnh núi phía trước

nhất.

Hôm nay là ngày đại hỉ của y, hết thảy đều lấy y vi tôn, những nơi đi qua, đệ

tử Huyền Mệnh tông nhao nhao quỳ bái về phía y.

Hứa Thanh nhìn qua đây hết thảy, chẳng biết tại sao đáy lòng rõ ràng cũng

dâng lên ý chúc phúc.

Cho đến khi tiếng chuông vang lên hai mươi mốt lần, thân ảnh của đội

trưởng đã đi lên bậc thang trên đỉnh núi, một khắc đứng ở nơi đó, trong đại điện

xa xa, thân thể kiếp trước của đội trưởng liền bước ra.

Hôm nay thân thể kiếp trước có một chút khác biệt cùng hôm Hứa Thanh

nhìn thấy, quần áo của gã đã đổi thành màu đỏ chót, thoạt nhìn nhiều hơn chút

không khí vui mừng, chỉ là mùi tanh tưởi cùng với tướng mạo xấu xí trên người,

không khác nhau quá lớn so với trước kia.

Nhất là giữa lúc hô hấp còn tràn ra hắc khí, khiến cho người ta nhìn thấy mà

giật mình.

"Đây là một cuộc hôn lễ của bản thân cùng với quá khứ." Hứa Thanh có

chút tiếc nuối khi Ngô Kiếm Vu không tới, nói cách khác, khi thấy một màn

như vậy, nghĩ đến Ngô Kiếm Vu nhất định sẽ đại phát thi hứng

Bình luận

Truyện đang đọc