QUANG ÂM CHI NGOẠI

Từng tia nắng ban mai chiếu lên trên biển cấm đen nghịt, chiết xạ ra vầng

sáng trầm nặng, dưới ánh nắng mặt trời, Pháp Hạm của Nhị sư tỷ cũng dần dần

đi xa.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn theo hồi lâu, cho đến khi tầm mắt không thể

nhìn thấy Pháp Hạm hắn mới thu hồi ánh mắt.

Từ khi Hoàng Nham đến Nghênh Hoàng Châu thì y đều cảm thấy không

khỏe, thế nên lúc này rời khỏi cũng là hợp tình hợp lý, Hứa Thanh tôn trọng lựa

chọn của Hoàng Nham, cũng chúc phúc cho y và Nhị sư tỷ có thể có tương lai

tốt đẹp ở Nam Hoàng Châu.

"Chúc mọi chuyện đều tốt." Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào, quay người rời

khỏi bến cảng, một đường đi thẳng về sơn môn Thất Huyết Đồng.

Hắn muốn đi tế bái Lục gia.

Vốn đã định đi từ ngày hôm qua, nhưng lại bị Tử Huyền Thượng Tiên dẫn

vào bí cảnh yêu xà.

Giờ phút này khi bước trên bậc thang của sơn môn, đón từng trận gió sớm,

nghe âm thanh rào rào từ những cây đại thụ bên trong sơn môn truyền tới, trong

lòng Hứa Thanh rất bình tĩnh.

Sáng sớm, phần lớn đệ tử tông môn đều đang tiến hành tu hành buổi sáng,

rất xa còn truyền tới từng trận âm thanh vịnh kinh, đây chính là cải cách mới

nhất của Thất Huyết Đồng từ sau khi tới liên minh.

Bắt đầu tu tâm.

Hứa Thanh cũng mới biết được việc này từ trong yến hội ngày hôm qua.

Cử chỉ tu tâm này là do Thất gia đưa ra, cũng mới bắt đầu phổ cập toàn bộ

tông môn trong thời gian gần đây.

Việc này đã từng khiến cho rất nhiều đệ tử kinh ngạc, dẫu sao cho đến thời

điểm này, mọi người trong tông môn cũng đều chỉ tu pháp thuật, không hề tu

tâm.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, bởi vì nếu nhìn theo tiết điểm thời gian,

thì hình như sau khi sư tôn nghiên cứu thi hài Thần Linh thử nghiệm, mới đưa

ra việc tu tâm này.

Mang theo suy nghĩ này, Hứa Thanh nhìn theo bậc thang, đi tới phía sau núi.

Trên đường đi tới, phàm là đệ tử gặp phải đều cực kỳ cung kính với hắn, từ

rất xa liền dậm chân bái kiến.

Không lâu sau, phía sau núi Thất Huyết Đồng, trong một khu rừng trúc, Hứa

Thanh nhìn thấy một phần mộ.

Trước mộ phần được đặt cống phẩm, còn có vài cây hương đang lượn lờ

hương khói.

Bên cạnh còn có hai tu sĩ trung niên đang lặng lẽ ngóng nhìn bia mộ, Hứa

Thanh đã gặp qua hai người này, đây là đệ tử của Lục gia.

Bọn họ cũng chú ý thấy Hứa Thanh đến, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn và

chắp tay chào hỏi, trong thần sắc mang theo một chút thổn thức.

“Hứa sư đệ, chúc mừng ngươi đã trở thành Chấp Kiếm Giả."

Hứa Thanh lặng lẽ đi tới, chắp tay đáp lễ.

"Hai người chúng ta phụng mệnh ra ngoài, trước khi đi liền tới đây cúi đầu

bái sư tôn, haiz, thế sự vô thường, thế mà đã trôi qua một năm rồi."

"Hứa sư đệ, chúng ta không quấy rầy ngươi tế bái nữa, cáo từ."

Hai người cảm khái, cũng không nhiều lời.

"Chúc hai vị sư huynh một đường thuận lợi." Thần sắc Hứa Thanh nghiêm

túc, cúi đầu mở miệng.

Hai người phất phất tay, thần sắc ảm đạm, đạp không rời đi.

Tuy nói người mất thì đã mất, người sống vẫn như vậy, nhưng vào trong một

số thời khắc, trong đáy lòng vẫn sẽ dấy lên từng gợn sóng.

Hứa Thanh ngồi xuống trước mộ phần Lục gia, xuất ra hai bầu rượu, đổ một

bình vào trên phần mộ, một bình đặt ở bên miệng uống một ngụm lớn, không

nói chuyện mà chỉ uống.

Gió núi và ánh nắng trên bầu trời, cả hai giao hòa cùng một chỗ, không

ngừng chảy xuôi khắp thế gian, một lúc lâu sau Hứa Thanh đứng lên.

"Lục gia, lần sau trở về thăm ngài, ta sẽ mang về mấy cái đầu Chúc Chiếu

cho ngài nhắm rượu."

Nói xong, Hứa Thanh cúi đầu thật sâu về phía mộ bia có viết dòng chữ.

‘Nguyện Thiên Thượng Nhân Gian, luôn bình an’.

Hứa Thanh quay người, sau khi rời núi hắn cũng không ra khỏi sơn môn, mà

dự định đi tìm sư tôn.

Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi sư tôn, ví dụ như biến hóa của Quỷ Đế

Sơn trong thức hải của mình, ví dụ như những gì Đại Trường Lão Chấp Kiếm

giảng giải về thảo mộc ở đạo đàn, lão đã từng nói rằng linh thực có thể là

phương hướng nghiên cứu Thần Linh.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Hứa Thanh đi vào bên trong sơn môn, lấy ra

ngọc giản truyền âm xin bái kiến sư tôn, Thất gia truyền âm nói rằng mình đang

ở trong lầu các trên đỉnh núi, kêu hắn đi qua.

Sau khi biết được chỗ sư tôn, bước chân của Hứa Thanh nhanh hơn, nhưng

trong khi hắn đang đi về phía lầu các trên đỉnh núi, thần sắc của hắn bỗng nhiên

hơi động, nhìn tới con đường nhỏ bên phải phía trước.

Chỗ đó có một giọng nói quen thuộc truyền đến.

"Tiểu bất điểm, gặp phải ta coi như số ngươi gặp may, tính khí của Đinh

Tiêu Hải sư bá không tốt, gã là người mà ngươi có thể chống đối sao, nếu không

phải ta vừa xuất quan đi ngang qua, vừa rồi gã tát một cái có thể đánh ngươi tàn

phế."

"Về sau trong tông môn phải nghe theo ta biết không."

"Vâng, ta nghe lời ngươi, Đinh sư thúc." Một giọng nói rất nhỏ kèm theo

thẹn thùng, nương theo lời nói của Đinh Tuyết, cùng nhau truyền đến.

Rất nhanh, thân ảnh Đinh Tuyết tóc buộc đuôi ngựa, tư thế oai hùng, lưng

đeo cổ kiếm, liền xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh.

Nàng đang bày biện ra thái độ của một tiền bối, bên người còn có một tiểu

nam hài khoảng mười tuổi.

Quần áo của tiểu nam hài này rất sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là như

thế.

Giờ phút này gã rất lễ phép gật đầu, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khi gã

nhận ra phía trước Đinh Tuyết là Hứa Thanh, nháy mắt khi nhìn thấy Hứa

Thanh, sắc mặt của gã bỗng nhiên biến đổi.

Thế mà lại hiển lộ ra vẻ hoảng sợ cùng kiêng kị, thân thể cũng cứng lại một

chút, theo bản năng trốn ra sau lưng Đinh Tuyết.

Đinh Tuyết kinh ngạc, sau đó cũng nhìn thấy Hứa Thanh ở nơi xa, ánh mắt

lập tức phát sáng lên, nhanh chóng bỏ qua tiểu nam hài ở một bên, chạy tới phía

Hứa Thanh.

Giờ khắc này, tất cả tư thế oai hùng lúc trước của nàng đều đã bị sự vui

mừng thay thế toàn bộ.

Bình luận

Truyện đang đọc