QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ảnh Tử tấn cấp làm Hứa Thanh rất hài lòng.

Bí pháp dung hợp của nó lại càng làm cho nội tâm của hắn rất kinh ngạc.

Trên cơ bản thì có thể coi cái bí pháp này thành một đòn sát thủ rồi, hiệu

quả cũng giống như bí pháp mà thiếu nữ mặc hồng y lúc trước hắn gặp triển

khai.

Chỉ là thiếu nữ triệu hoán chiến hồn nhập thể, mà Hứa Thanh là chuyển hóa

bản thân biến thành tu sĩ luyện thể thuần túy tới cực hạn.

"Bây giờ mệnh đăng và độc của ta đã không còn là bí mật gì nữa, cho nên

lúc này, bí mật thứ nhất của ta là sự tồn tại của Ảnh Tử, mà vũ khí của thiếu nữ

kia cũng đã cho ta một đầu mối."

"Tương lai, một khi Ảnh Tử bị lộ, ta sẽ dùng phương pháp này để che giấu,

như thế cũng sẽ không khiến người khác quá mức chú ý."

"Mà bí mật thứ hai đó là Hạ Cửu Tuyền cùng với bí thuật mới của Ảnh Tử,

Hạ Cửu Tuyền còn dễ, nhưng bí thuật của Ảnh Tử mà nói…Ta có nên nghĩ ra

một đoạn giống như khẩu quyết nhưng lại không phải khẩu quyết, vào lúc giao

chiến liền đọc lên, như thế liền có thể che giấu cái bí pháp này, cũng có thể phát

ra tác dụng xuất kỳ bất ý trong một thời khắc nào đó của tương lai."

"Bí mật thứ ba đó là, ta có thuật có thể sản sinh ra dị chất."

“Bí mật thứ tư, cũng là bí mật cuối cùng, vẫn là thủy tinh màu tím như cũ."

Hứa Thanh sắp xếp lại suy nghĩ, sau khi trong lòng càng lúc càng ổn định,

đảo mắt nhìn qua tạo hình quan tài của Ảnh Tử.

"Không biết lần tấn cấp tiếp theo, Ảnh Tử sẽ biến thành tạo hình gì?"

Từ Hứa Thanh xem ra, tạo hành lần này của Ảnh Tử nhất định còn có rất

nhiều chỗ kỳ dị, chẳng qua hiện giờ không phải là thời điểm hỏi nó, dẫu sao thì

Ảnh Tử miêu tả nhiều chuyện đều không hề rõ ràng.

Thời điểm này Hứa Thanh liền nghĩ tới lão tổ Kim Cương Tông, vì vậy liền

nhìn sang phía lão.

Tình trạng bây giờ của lão tổ Kim Cương Tông rất là thê thảm.

Thân thể lão run rẩy, toàn thân tràn ngập vô số tia chớp, trong lúc những tia

chớp không ngừng chạy, thỉnh thoảng lại có tia chớp chui vào trong cơ thể của

lão, ra ra vào vào, khiến cho lão tổ Kim Cương Tông có đôi khi không nhịn

được phải phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng lão tổ vẫn muốn giữ tôn nghiêm.

Trong đau đớn kịch liệt, lão vẫn thấy được ánh mắt khiêu khích của Ảnh Tử,

thấy được ánh mắt chờ mong của Hứa Thanh, những thứ này khiến cho trong

mắt lão tổ lập tức lộ ra vẻ điên cuồng.

Bây giờ lão là lôi linh, nguyên bản thì lão còn phải cần uẩn dưỡng thêm một

khoảng thời gian nữa mới có thể từ linh hóa hồn, hội tụ ra thiên kiếp, sau đó thử

nghiệm thừa nhận thiên kiếp tẩy lễ.

Nhưng bây giờ lão đã bất chấp những thứ này, mượn nhờ việc thôn phệ khí

linh của những tấm gương kia để đổi lấy lực lượng tăng nhanh vượt bậc, điều

động toàn bộ lực lượng tia chớp, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét thê

lương, hai tay bấm niệm pháp quyết, chỉ một ngón tay tới phía trên.

"Kiếp tới!"

Trong nháy mắt tiếp theo, vô số tia chớp từ trên người lão tổ Kim Cương

Tông tuôn ra, hình thành quang mang chói mắt, trực tiếp nhảy vào bên trên bùn

đất.

Tia chớp theo bùn đất chui ra, hình thành vô số tia điện quang hình vòng

cung ở trong và ngoài hạp cốc, cuối cùng liền hội tụ thành một đạo tia chớp vừa

thô vừa to như một dòng trường hà, bắn thẳng lên bầu trời.

Bầu trời đầy mây đen nổ vang, sau đó liền bị này tia chớp như trường hà

đánh thủng, kịch liệt cuộn mình, một tiếng sấm rền kinh thiên động địa đột

nhiên nổ tung ở trong đám mây mù bên trên.

Theo âm thanh ầm ầm vang vọng, một tia chớp màu đỏ phóng qua trong

mây mù, rất nhanh liền ngưng tụ đến một chỗ, hình thành một đạo sấm sét màu

hồng sắc.

Giống như tích tụ đến mức cực hạn nào đó, tia chớp này bỗng nhiên hạ

xuống.

Thẳng đến đại địa, thẳng đến hạp cốc, thẳng đến động quật sâu trong lòng

đất.

Ầm ầm mà đến.

Cùng lúc đó, trong rừng bên trong Kiếm Cấm, một nơi cách chỗ Hứa Thanh

đột phá một chút phạm vi, đội trưởng đang bỏ chạy điên cuồng với tốc độ cực

kỳ kinh người, trên người tản ra khí tức băng hàn, khiến cho những nơi mà y đi

qua hết thảy mọi thứ đều bị đóng băng.

Sắc mặt của y ửng hồng, trong mắt mang theo tia sáng, trong miệng tràn đầy

tiếng cười, trong tay cầm một trái cây màu đỏ, vừa cười vừa đưa trái cây lên

miệng gặm một miếng lớn.

"Thứ tốt, thứ tốt, bên trong một nơi tràn ngập dị chất và tà ác lại sinh ra một

loại quả vô cùng thánh khiết, thứ này có thể theo nghịch cảnh mà sinh, nhất

định bất phàm, khiến ta vừa mới tới liền đã ngửi thấy từ xa ha ha ha... vãi

chưởng!"

Trong khi đội trưởng đang cười, phía sau y đột nhiên bay ra một tia ánh

sáng âm u, nháy mắt từ sau vọt đến như một lưỡi dao sắc bén quét ngang, cây

cối đụng chạm cùng nó đều lập tức vỡ vụn.

Nháy mắt khi đạo ánh sáng này sắp tới gần, mắt thấy sẽ chém vào trên

người đội trưởng, nhưng đội trưởng lại uốn éo thân hình quỷ dị, nhanh chóng

tránh đi, nhưng vẫn có một chút tóc bị tia sáng lướt qua trảm đứt.

Gần như là dán sát da đầu của đội trưởng mà qua.

Đội trưởng hít vào một hơi thật dài, ném trái cây vào trong miệng nuốt

xuống, không hề quay đầu lại mà tăng tốc bỏ chạy, lúc này y chợt nhìn thấy nơi

cực xa trên bầu trời bỗng có tia chớp, cũng đã nghe được tiếng sấm sét như ẩn

như hiện, ánh mắt lần nữa trở nên sáng ngời.

"Lại là bảo bối? Có nên đi hay không, phía sau có chút nguy hiểm, nhất là

tộc trưởng của bọn họ tựa hồ đã bị ta kích thích muốn thức tỉnh, quá keo kiệt."

Trong lúc đang nói, đội trưởng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hung

hăng nghiến răng, cải biến phương hướng, phóng về phía sấm sét.

Y cảm thấy nếu như mình cứ buông tha như vậy, sau này nhất định sẽ hối

hận.

Đã như thế thì cứ tới xem là được rồi, chỉ cần tốc độ của y nhanh, vậy thì

biết đâu có thể dùng một mũi tên trúng hai con nhạn.

Mặt khác, lúc trước y đã cảm thụ qua một chút, tên tộc trưởng của cái tộc

quần kia hiển nhiên có chút thương thế cổ xưa bên người, muốn thức tỉnh cũng

không phải dễ dàng như vậy.

Huống hồ nơi đó hình như còn có một chút cấm chế do vạn tộc bố trí, hình

như là vì phòng ngừa đối phương thoát khốn.

"Chẳng lẽ là một nhóm người đã từng đi theo Hoàng của cấm địa chạy ra

bên ngoài? Kết quả toàn bộ đều bị vạn tộc Phong Hải Quận trấn áp, mặc dù

chạy trở về một mực dưỡng thương nhưng vẫn bị vạn tộc đuổi theo, gia trì cấm

chế, khiến cho tòa cấm địa này giống như một nơi giam cầm?"

"Kiếm Cấm, địa phương tù giam?"

Đội trưởng như có điều suy nghĩ, y nghĩ tới một cái tên khác của cái cấm địa

này, giờ phút này y vừa chạy, lại vừa lấy ra một trái cây màu đỏ, cắn một miếng.

Phía sau y, đại địa chấn động, cây cối sụp xuống, một đám người khổng lồ

sáu tay hiện ra và nhanh chóng cất bước, mang theo tức giận đuổi theo.

Những người khổng lồ này, không sai biệt lắm đều có độ cao mười trượng,

làn da màu xanh, lỗ tai cực lớn, mà thứ làm cho người ta chú ý nhất chính là

vành tai của bọn họ.

Chỗ đó có rất nhiều chuông lục lạc truyền ra âm thanh thanh thúy.

Những chiếc lục lạc này tựa như sinh trưởng cùng bọn họ vậy, ánh sáng âm

u lúc trước cũng chính là do chiếc chuông lục lạc này bắn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc