QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Lúc trước có đại oa oa, sau lưng một loạt tiểu oa nhi, mười oa oa sáu bảy

tám, mắt màu đỏ tóc màu tro, suốt ngày không nói lời nào, đại hài tử trông thấy

gọi A gia, tiểu hài tử gặp được đừng sợ…”

“Cho đến khi đột nhiên có một ngày, đại oa oa bệnh, nhị oa oa trông, tam oa

oa mua thuốc, ngũ oa oa nấu, lục oa oa chết, thất oa oa cười, bát oa oa đào hố,

cửu oa oa nhảy, thập oa rơi nước mắt trên mặt đất, ta đến hỏi hắn vì sao lại

khóc…”

“Tứ oa oa lạc mất không trở lại!”

Mặt hồ dần dần sôi trào, hình như có tồn tại nào đó, đang chậm rãi dâng lên

từ đáy hồ.

Một khí tức kinh khủng giáng lâm theo đó.

Dãy núi Khổ Sinh, chiến trường thảm liệt, mỗi thời mỗi khắc đều có tử vong

giáng lâm, biển máu trên mặt đất khô cạn, hình thành một cái hố sâu to lớn.

Thiên hỏa bao phủ nó, khuếch tán đầy trời.

Tượng thần đến từ Nghịch Nguyệt Điện, dưới sự gia trì của vực bảo này, có

sức chiến đấu kinh người.

Cho dù có tử vong, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, theo Nghịch Nguyệt Điện

chấn động, tu sĩ Nghịch Nguyệt tử vong sẽ đi ra lần nữa từ miếu thờ trong tấm

gương kia, xông vào chiến trường, tiếp tục chém giết.

Kể từ đó, cho dù tu sĩ Hồng Nguyệt triển khai thuật pháp nguyền rủa, nhưng

có Nghịch Nguyệt Điện tồn tại, trong thời gian ngắn có thể trấn áp xuống, làm

trận chiến tranh này nhanh chóng nghiêng về một phương Nghịch Nguyệt Điện.

Đến từ hơn hai mươi vị tu sĩ cổ xưa được giải phong ấn kia, mỗi một kẻ đều

là hạng người thiên kiêu của kỷ nguyên này, thủ đoạn của bọn họ rất quỷ dị,

đồng thời kinh nghiệm giết chóc của bản thân họ cũng vô cùng phong phú.

Thường thường có uy thế trấn áp người cùng cảnh giới, những nơi đi qua,

cường giả Hồng Nguyệt không thể không lui.

Mà áp lực bên phía Điện hoàng cũng rất to lớn, người hắn phải đối mặt

chính là hai vị mạnh nhất trong tu sĩ được giải phong ấn của Nghịch Nguyệt

Điện. Nhất là nữ tử dị tộc Thần Tước Tử kia, hỏa diễm thăng hoa trong tay

nàng, màu sắc khó lường.

Mỗi một lần biến hóa, uy lực sẽ kinh người hơn mấy phần. Khi nàng xuất

thủ, thiên địa cùng đốt, càng mang uy của Uẩn Thần, khiến cho Điện hoàng

cũng đều kinh hãi.

Nhưng nếu là chỉ một người này, Điện hoàng còn có thể chống đỡ được,

nhưng Lý Tiêu Sơn tồn tại, cũng mang đến cho hắn cảm giác áp lực rất kinh

người.

Đao của Lý Tiêu Sơn, không phải lúc nào cũng hạ xuống. Hắn di chuyển

xung quanh Điện hoàng, không ngừng kéo đao chuyển động. Trong tiếng vang

rầm rầm, tốc độ của hắn càng kinh người.

Mà thường thường mỗi một đao chém xuống, đều sẽ làm hư vô vỡ vụn, hình

thành một ánh đao kinh khủng, khiến cho Điện hoàng càng đánh trong lòng

càng nghiêm nghị.

“Trận chiến này, không nên tiếp tục!”

Điện hoàng nheo lại mắt, tay phải nâng lên chỉ về phía bên cạnh, hình bóng

thế giới hoàn toàn hư ảo hình thành trước ngón tay hắn, ngăn cản trường đao

đang đến.

Trong tiếng nổ vang, tay trái Điện hoàng tóm về phía bầu trời, xác phàm của

Xích Mẫu lại xuất hiện.

Nàng lại đến, khiến cho thiên địa vặn vẹo, chiến trường mới thôi chấn động.

Cùng lúc đó, ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại. Hắn ở trong Nghịch Nguyệt Điện

chính là để dự phòng xác phàm của Xích Mẫu.

Giờ phút này mắt thấy xác phàm của Xích Mẫu rơi xuống một lần nữa, Hứa

Thanh lập tức lan ra quyền hạn, đội trường ở bên cạnh cũng như thế. Hai người

dựa vào thân phận Nghịch Nguyệt Chủ của mình, điều khiển Nghịch Nguyệt

Điện, khiến cho tấm gương to lớn kia, lấp lánh ánh sáng chói lọi.

Ánh sáng này đi tới bát phương, đối kháng lực lượng của xác phàm Xích

Mẫu.

Song phương lần nữa đụng chạm, tiếng vang đinh tai nhức óc, nhấc lên gió

lốc quét ngang màn trời. Trong một mảnh sôi trào, tu sĩ giao chiến của hai bên

cũng đều tách ra, lùi về sau dưới lực lượng cuồng bạo này.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên sát cơ, vừa muốn điều khiển Nghịch Nguyệt

Điện lại triển khai uy của vực bảo, nhưng vào lúc này, trên trời, gió rơi rụng

xuống.

Gió này mang mùi vị huyết tinh, nháy mắt đã tràn ngập chiến trường. Theo

gió mà đến còn có âm thanh quỷ u, như đang thì thầm bên tai tất cả mọi người.

“Lúc trước có đại oa oa…”

Âm thanh này, chính là bài đồng dao quỷ dị vang vọng trong Thần Tử điện.

Đây không phải lần đầu tiên Hứa Thanh nghe thấy, trước đó vào lúc cứu Ngũ

nãi nãi, trong thôn bị quên lãng kia, hắn đã từng nghe thấy.

Mà câu làm hắn ghi nhớ sâu sắc nhất, là một câu cuối cùng.

“Tứ oa oa mất tích không trở về nữa.”

Câu nói này truyền đến từ bát phương, bầu trời vào thời khắc này nghịch

chuyển, một lần nữa biến thành màu đỏ đậm, dần dần lại có một mảnh huyết hồ,

như hình chiếu xuất hiện trên trời.

Huyết hồ quay cuồng, phảng phất bên trong có tồn tại kinh khủng nào đó,

muốn leo ra.

Khí tức đáng sợ cũng rơi trên chiến trường trong chớp mắt này.

Vẻ mặt Hứa Thanh và Đội trưởng đồng thời biến đổi, tu sĩ Nghịch Nguyệt

càng là như vậy. Tâm thần mỗi một vị đều dậy sóng vô tận trong chớp mắt, cho

dù là những cường giả được giải phong ấn kia cũng như vậy.

Đao trong tay Lý Tiêu Sơn hơi dừng lại.

Lửa của Thần Tước Tử, nhẹ nhàng vụt qua.

Ánh mắt của bọn họ vô cùng nghiêm nghị, nhìn chòng chọc vào huyết hồ

trên trời.

So với bọn họ, tu sĩ Hồng Nguyệt thì tới tấp nhẹ nhàng thở ra trong lòng,

duy chỉ có Điện hoàng nhíu mày, nhìn huyết hồ, không biết suy nghĩ gì.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh đè xuống bài đồng dao, giống như sấm

rền, nổ tung ra.

Đó là tiếng tim đập.

Thình thịch, thình thịch!

Âm thanh này xuất hiện, lập tức khiến không ít tu sĩ Nghịch Nguyệt phát ra

tiếng kêu thảm. Bức tượng không cách nào tự điều khiển mà sụp đổ, phảng phất

này âm thanh lọt vào tai này có thể đập nát hết thảy.

Ngay sau đó, huyết hồ trên trời càng sôi trào hơn nữa, một bàn tay lớn màu

đen mọc đầy xúc tu chậm rãi duỗi ra từ bên trong, kèm theo uy áp kinh thiên

động địa, làm thế giới chấn động.

Tay này có bảy ngón, tràn ngập gai xương. Những xúc tu kia càng lay động,

những nơi nó đi qua bầu trời sụp đổ, giờ phút này nhìn như chậm rãi rơi xuống,

nhưng trên thực tế lại không ngừng phóng đại.

Không cách nào chống cự, không thể ngăn cản.

Bình luận

Truyện đang đọc