SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này sau khi rút ống oxy ra quả nhiên đã xuất hiện tình huống sốc, nói trắng ra mạng của mẹ Âu Dương Ngọc Thanh chính là dùng oxy để cầm hơi, xuất hiện tình huống sốc là chuyện nằm trong dự tính của Dương Bách Xuyên.  

Anh vung tay châm bạc đâm xuống từng cây.  

Nguyên cả một trăm linh tám kim châm cứu, âm dương nhanh chậm đã hoàn thành trong hai mươi phút.  

Tu luyện bây giờ của anh đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, cho dù là thi triển một trăm linh tám châm cấp độ cao nhất trong Châm Âm Dương Ngũ Hành cũng sẽ không xuất hiện tình huống chân khí cạn kiệt, thể lực không chống đỡ được, mà dư dả hoàn thành.  

Sau đó là một vòng cuối cùng, dùng chân khí để làm tan máu bầm.  

Châm cứu thông kinh mạch, chân khí tan máu bầm.  

Cộng thêm sinh cơ chi lực của đan dược cải thiện tình trạng của cơ thể, nhất định có thể thuốc vào bệnh khỏi.  

Không đến mười phút máu bầm đã được hòa tan.  

Linh thức quét qua, Dương Bách Xuyên mỉm cười, lúc này anh phát hiện chức năng cơ thể của bà cụ đã bắt đầu khôi phục bình thường, trên thiết bị kiểm tra cạnh giường tất cả đều đã trở lại bình thường.  

Không nhiều không ít vừa hay nửa tiếng.  

Có điều bà cụ vẫn chưa tỉnh lại, đây là vì bà ấy đang tiêu hóa hiệu lực của đan Bồi Nguyên, giống như ngủ say vậy, chắc qua mấy tiếng nữa là có thể hoàn toàn khôi phục rồi tỉnh lại.  

Sau khi cất kim châm cứu lại, Dương Bách Xuyên quay người đi về phía cửa, chuẩn bị gọi Âu Dương Ngọc Thanh vào xem.  

Nào ngờ còn chưa đi qua đã nghe thấy Âu Dương Ngọc Thanh đang tranh cãi với người ta.  

Chỉ có thể nghe thấy một giọng nữ sắc bén: “Âu Dương Ngọc Thanh, cô dựa vào cái gì? Một góa phụ đã lấy chồng như cô dựa vào cái gì kế thừa  nhà cửa của ba mẹ? Hôm nay cô nhất định phải trả nhà cửa cho chúng tôi.”  

“Chị dâu, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không lấy nhà, cho dù ba mẹ cho tôi, tôi cũng sẽ không lấy. Nhưng ba vừa mất, mẹ còn đang trên giường bệnh, tôi đâu có thời gian đi sang tên cho các chị? Tóm lại đợi sức khỏe của mẹ khôi phục chút rồi đi sau.” Giọng điệu của Âu Dương Ngọc Thanh tràn đầy bất lực.  

“Hừ, chỉ sang tên thôi, có thể tốn bao nhiêu thời gian? Tôi thấy cô chính là không muốn đi.  u Dương Dương, anh xem đi, anh còn nói em gái anh tốt, xem đi, xem đi, cô ta chính là không muốn cho chúng ta nhà. Cái gì gọi là đỡ hơn chút rồi đi chứ? Bà cụ chắc chắn sẽ chết, cô lo ít một ngày thì làm sao?” Lời nói chanh chua cay nghiệt truyền ra từ trong miệng người phụ nữ.  

Dương Bách Xuyên nghe mà cứ cau mày, nghe đối thoại của Âu Dương Ngọc Thanh, hình như người ngoài cửa là anh trai và chị dâu của cô ấy.  

Hơn nữa là vì tài sản của ba mẹ, hình như ba mẹ của Âu Dương Ngọc Thanh để lại nhà cho Âu Dương Ngọc Thanh, cho nên anh trai và chị dâu của cô ấy không vui, tới làm ầm ĩ.  

Lúc này nghe Âu Dương Ngọc Thanh lạnh lùng nói: “Chị dâu, sao chị có thể trù ẻo mẹ như vậy? Bệnh viện đã gửi thông báo bệnh tình nguy kịch, các chị không đến bệnh viện chăm sóc, thăm hỏi thì cũng thôi đi, ngày nào cũng đến ép tôi đòi nhà là có ý gì? Chị bảo người xung quanh phân xử xem, mẹ bệnh tình nguy kịch, tôi có thể rời khỏi bệnh viện không?”  

“Hừ, kiếm cớ ít thôi, cô chính là góa phụ đã lấy chồng rồi, dù sao cũng không phải người của nhà họ Âu Dương nữa, bà cụ già lẩm cẩm, dựa vào cái gì cho cô nhà, anh cô mới là con trai ruột, muốn kế thừa  nhà cửa cũng không tới lượt một góa phụ đã lấy chồng như cô kế thừa.” Chị dâu của Âu Dương Ngọc Thanh càng nói càng cay nghiệt.  

Lúc này, trong lối đi đã có có người vây xem, từng người đều không nhìn được nữa, có người lên tiếng chỉ trích, ngược lại còn bị chị dâu của Âu Dương Ngọc Thanh chanh chua chửi bới phải giải tán.  

Sau đó nghe người phụ nữ bén giọng nói: “Âu Dương Dương, lấy hợp đồng ra đây!”  

Lúc này Dương Bách Xuyên đã mở cửa phòng bệnh bước ra, thấy cả người Âu Dương Ngọc Thanh phát run, trên mặt xanh mét dựa trên tường của hành lang.  

Đối diện cô ấy là một đôi trai gái ngoài bốn mươi tuổi, chắc chính là anh trai và chị dâu của Âu Dương Ngọc Thanh, lúc trước đều chưa từng nghe cô ấy nhắc tới.  

Ánh mắt anh trai của Âu Dương Ngọc Thanh hơi né tránh, không dám nhìn vào mắt em gái Âu Dương Ngọc Thanh, lấy ra một tài liệu trong cái túi màu đen đưa cho vợ của anh ta.  

Bình luận

Truyện đang đọc