SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Rất ngoài ý muốn hả?” Dương Bách Xuyên bước lên một bước, tung một chưởng về phía Mộc Phi Cừu.  

Biệt danh thường phản ánh đúng tính cách của một người, cái tên Dương điên của Dương Bách Xuyên vẫn khá có sức nặng ở giới võ cổ, nhất là tam tông có cừu oán với anh, ví dụ như người Thanh Thành có bóng ma trong lòng.  

Cho đến hiện tại đã gần hai mươi cao thủ Tiên Thiên của phái Thanh Thành chết trong tay Dương Bách Xuyên, hơn nữa thêm đủ loại tin đồn về bối cảnh sau lưng anh khiến Mộc Phi Cừu rất kiêng kỵ.  

Đối mặt với một chưởng của Dương Bách Xuyên, Mộc Phi Cừu chỉ cảm thấy áp lực như núi. Ông ta đổi sắc mặt, không dám sơ suất, dùng hết toàn bộ lực lượng đi ngăn cản, đồng thời gào lên với mấy người phía sau: "Mau đi mời lão tổ!"  

Lần này phái Thanh Thành có một vị lão tổ Tiên Thiên tầng chín đỉnh phong lão tổ rời núi, hiện tại đang gặp mặt với mấy lão quái vật các tông môn. Mộc Phi Cừu nghĩ đến đối phương trước tiên, từ khí tức cường đại trên người Dương Bách Xuyên, ông ta thấy phải mời lão tổ ra tay mới có thể tiêu diệt được đối phương, bản thân thì không nắm chắc.  

"Ầm!"  

Nắm đấm hai người hung hăng chạm vào nhau.  

"Khụ khụ! Phụt!"  

Mộc Phi Cừu lập tức hộc máu.  

Dương Bách Xuyên nhìn Mộc Phi Cừu bay ngược ra ngoài té trên mặt đất không ngừng phun máu, khóe miệng nhếch lên, bước từng bước về phía đối phương, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Dám ức hiếp người Vân Môn tôi, tôi nói lột da ông thì sẽ làm được.”  

Đám người Phong Thiên Nhai ở phía sau Dương Bách Xuyên nghe được lời này, cả người chấn động, ánh mắt lập tức đỏ lên, bọn họ là tán tu, không môn phái không bối cảnh, ở giới võ cổ đi tới đâu cũng bị người ta ức hiếp, liếc mắt khinh thường, có bao giờ mơ ước đến cảnh Dương Bách Xuyên lại trút giận giúp bọn họ đâu?  

Nói không cảm động là giả.  

Phong Thiên Nhai đỏ mắt nhìn bóng lưng Dương Bách Xuyên, quay sang nói với người bên cạnh: “Tán tu chúng ta có thể gặp được môn chủ anh minh là may mắn cỡ nào chứ? Ngày sau cho dù có chết cũng đáng giá, mọi người nhớ kỹ, tôi vẫn giữ câu nói kia, sau này sống là người của Vân Môn, chết là quỷ của Vân Môn.”  

“Phong trưởng lão yên tâm, chỉ bằng hành động vì chúng ta hôm nay của môn chủ đại nhân, cho dù có chết, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện.”  

“Không sai, sống là người Vân Môn, chết cũng là quỷ Vân Môn.”  

Đến lúc này, mấy tán tu mới thật sự tin phục, chính là vì cảm động trước tình cảm của Dương Bách Xuyên.  

…  

Tiên Thiên tầng chín trung cấp Mộc Phi Cừu không chịu đựng nổi một kích của Dương Bách Xuyên, cuối cùng ông ta cũng cảm thấy sợ hãi, biết anh lợi hại như nào.  

Nhìn Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm tiến về phía mình, trong mắt Mộc Phi Cừu anh không khác gì Diêm Vương đòi mạng. Ông ta ngồi trên mặt đất vội vàng lùi về phía sau, hoảng sợ nói: “Mày… Mày đừng tới đây!”  

“Sợ à?” Dương Bách Xuyên nhếch miệng, tiếp tục bước từng bước lại gần Mộc Phi Cừu, muốn dọa chết tên cẩu tặc này.  

“Dương Bách Xuyên, mày đừng qua đây, tao... Bọn tạo nhường nơi đóng quân này cho mày đó!” Cuối cùng Mộc Phi Cừu cũng thấy sợ hãi, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn lúc trước đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt hoảng sợ tột cùng.  

"Ha ha, chậm rồi, chịu chết đi!" Dương Bách Xuyên híp mắt, duỗi tay, chân khí hội tụ thành một bàn tay thật lớn, lao về phía Mộc Phi Cừu. Anh muốn lột da Mộc Phi Cừu, lập uy ở đại hội luận đạo Tiên Thiên, để cho tất cả mọi người biết đệ tử Vân Môn, người khác không trêu chọc được, cũng không thể trêu nổi.  

Ngày sau không lập uy, chó mèo gì cũng có thể ức hiếp bọn họ.  

Ngay khi Dương Bách Xuyên ra chiêu, nơi chân trời liên tục vang lên hai tiếng gào giận dữ.  

"Dừng tay!"  

"Cậu dám!"  

Chỉ thấy hai đạo bóng dáng bay tới từ bên ngoài mấy chục thước, theo cảm giác chính là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn  

Không cần hỏi cũng biết đối phương là lão tổ gì của Thanh Thành, vừa rồi anh cũng nghe thấy Mộc Phi Cừu nói mau đi mời lão tổ nhưng lại không để ý tới người rời đi. Chẳng qua nếu dám ra tay thì không sợ bị trả thù, hôm nay anh không còn là Dương Bách Xuyên ném chuột sợ vỡ bình nữa mà là tu chân giả Trúc Cơ kỳ, có thể so với võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín cao cấp, ở giới võ cổ cũng được xem như cường giả.  

Chỉ cần không gặp phải kim Đan, anh thật sự không sợ võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn. 

Bình luận

Truyện đang đọc