SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đối với anh em Chư Cát mà nói, ở với Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng cùng làm thợ mỏ hơn một năm, cũng coi như quan hệ thân thiết, đã xem hắn là bạn bè từ lâu, vả lại anh em Chư Cát còn định đi cùng Dương Bách Xuyên đến đại lục Trung Sơn, tìm được kho báu gia tộc Chư Cát Ngọa Long, phục hưng gia tộc Chư Cát, sau đó anh em bọn họ sẽ giúp đỡ Dương Bách Xuyên mở ra phong ấn con đường Sơn Hải của tiền bối Chư Cát Ngọa Long, giúp Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng trở về nhà.  

Là chuyện mà bốn người cùng thương lượng xong, nếu Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện gì, anh em bọn họ có thể đi ra khỏi địa bàn thành Chiêu Dao hay không cũng khó nói.  

Thấy Dương Bách Xuyên bình an trở về, tất cả mọi người đều vui vẻ.  

Sau một hồi nhiệt tình, tiểu hòa thượng mới nói: “Lão đại chúng ta mau chóng đi lên núi đi, miễn cho kẻ địch đuổi theo phía sau.”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Yên tâm đi ba anh em Mặt Sẹo đều bị ta giải quyết cả rồi ~”  

“Cái gì? Mặt Sẹo truy bắt ngươi?” Chư Cát Khổng thất thanh nói, hắn biết tu vi Mặt Sẹo là Kim Đan trung kỳ, bây giờ Dương Bách Xuyên nói rằng ba anh em Mặt Sẹo đều bị hắn giải quyết cả rồi?  

Vậy không phải nói là, tu vi của Dương Bách Xuyên còn mạnh hơn cả Mặt Sẹo? Không thể nào, Dương Bách Xuyên mới sắp đến cảnh giới Kim Đan thôi mà…  

Lúc nghĩ đến đoạn này, ba người Chư Cát Khổng mới phát hiện, khí tức trên người Dương Bách Xuyên bây giờ đã thay đổi.  

Tiểu hòa thượng ngơ ngác hỏi: “Lão đại ngươi nói thật đi ngoại trừ rụng tóc ra, còn có gì khác biệt nữa không?”  

Sở dĩ hỏi như vậy, là vì ba người tiểu hòa thượng không thể nhìn thấu tu vi của Dương Bách Xuyên là gì.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “May mắn đột phá, mượn sức mạnh thiên kiếp xử lý anh em Mặt Sẹo…”  

Dương Bách Xuyên kể lại tóm lược quá trình cho ba người nghe.  

Tiểu hòa thượng nghe xong mắt tỏa sáng nói: “Oa, lão đại nói vậy thì bây giờ ngươi thật sự là tu vi Kim Đơn sơ kỳ?”  

Dương Bách Xuyên cười gật đầu.  

Tiểu Hà không hiểu rõ về thiên kiếp lắm, nên cảm xúc không lớn, nhưng anh em Chư Cát lại biết thiên kiếp là cái gì? Nhất là chỗ mượn sức mạnh thiên kiếp giết anh em Mặt Sẹo, không thể nào tưởng tượng nổi. Dương Bách Xuyên điên rồi.  

Bây giờ còn không chỉ vượt qua thiên kiếp, còn giết được kẻ địch, anh em Chư Cát liếc nhau, đều biết Dương Bách Xuyên bất phàm, đúng là vận khí nghịch thiên.  

Trong lòng phục Dương Bách Xuyên sát đất.  

Sau khi bốn người tán gẫu, Dương Bách Xuyên hỏi Chư Cát Khổng: “Đã đến núi Đường Đình, không lẽ chúng ta phải trốn trên núi à? Hay tiếp theo nên đi thế nào?”  

“Dương đại ca không biết, thành Chiêu Dao chỉ quản lý trong vòng một nghìn dặm, dưới trướng có rất nhiều thành nhỏ đều do thành Chiêu Dao quản lý, không thể đi nơi khác, chỉ còn phía sau núi Đường Đình, có một tòa thành Tán Tu Thành, là nơi cực kỳ hỗn loạn, nhưng cũng là nơi duy nhất mà thành Chiêu Dao không thể quản lý.  

Chúng ta đi xuyên qua núi Đường Đình là sẽ đi vào Tán Tu Thành, đến lúc đó có thể mượn nhờ truyền tống trận của Tán Tu Thành rời đi, trực tiếp đến đại lục Trung Sơn, nếu đi đến nơi khác, sợ là không thể, thân phận của chúng ta là tù nhân quặng mỏ, khi chúng ta rời đi, có lẽ đã bị thành Chiêu Dao truy nã, muốn đi cũng không đi được, chỉ có thể vượt qua núi Đường Đình vào Tán Tu Thành chúng ta mới tính là an toàn.” Chư Cát Khổng giải thích.  

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng nói: “Cũng chỉ còn như thế, nhưng mà vượt qua ngọn núi Đường Đình này sợ là không dễ đâu?”  

Chư Cát Khổng biểu cảm nghiêm túc nói: “Hoàn toàn chính xác là không dễ đi, đi qua núi Đường Đình phải đi năm trăm dặm, lại không thể phi hành, vì trên núi Đường Đình chỉ có cường khí, đến cả cao thủ cấp Nguyên Anh, cũng không dám tùy tiện phi hành, chúng ta chỉ có thể đi bộ qua, nhưng lại phải cẩn thận yêu thú trên núi Đường Đình.”

Lúc nhắc tới yêu thú, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà cắt đứt lời nói của Gia Cát Khổng hỏi: “Yêu thú Sơn Hải Giới là tình huống gì?” Đối với yêu thú Dương Bách Xuyên vẫn không hiểu rõ, thế nhưng nghĩ đến yêu thú Sơn Hải Giới cũng không kém nơi đó.  

Gia Cát Khổng nói: “Yêu thú ở Sơn Hải giới có thể so với Kim Đan và Nguyên Anh, ngàn năm trước đã biến hóa, yêu thú phổ biến đều không thể hóa hình, yêu thú có thể hóa hình tu vi có thể so với Nguyên Anh kỳ, vô cùng mạnh mẽ, nhưng ngàn năm nay đã không xuất hiện qua.  

Tương đối mà nói nếu so với cấp bậc của con người thì có thể nói là mạnh, nhưng yêu thú ở Sơn Hải giới là kẻ yếu, nhất là yêu thú cấp thấp đều bị con người săn giết hoặc thu phục để làm tọa kỵ.  

Mọi người đều biết toàn thân yêu thú là bảo vật, hơn nữa con người có thế mạnh, nếu như bình thường thì sẽ không dám xuất hiện trong tầm mắt con người, cho dù là một ít yêu thú mạnh mẽ đã có trí tuệ, cũng không dám dễ dàng trêu chọc con người.  

Cho nên tuy chúng ta muốn vượt qua núi Đường Đỉnh, nhưng cũng không chắc chắn là có nguy hiểm, chỉ cần không đụng phải yêu thú Kim Đan thì sẽ không có việc gì, yêu thú dưới Kim Đan chúng ta còn có thể ứng phó, mà yêu thú cấp bậc Nguyên Anh đều đã hóa thành người, càng rất ít có thể nhìn thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc