SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong ghi chép thì hang ổ Sa Hồ chỉ có hai con là hồ yêu đã trưởng thành, vừa rồi xuất hiện chỉ là đám tiểu hồ ly, theo ghi chép, đến Hang Nghìn Mắt, tìm Động Cơn Lốc thì có thể vào được hang ổ của bọn chúng.”  

“Động Cơn Lốc?” Dương Bách Xuyên không hiểu, nơi này nhiều động như vậy, làm sao biết được cái nào là Cơn Lốc?  

“Ta cũng đâu có biết, nhưng trên bản đồ ta lấy được đã ghi chép như vậy, đến một cái hồ nhỏ thì sẽ tìm được hang ổ của Sa Hồ ở vùng lân cận, mà ghi chép phía sau bị đứt đoạn, ngươi nhìn chú thích trên bản đồ.” Trịnh Bân Bân nói xong thì chỉ tay vào một dòng chữ nhỏ li ti cho Dương Bách Xuyên xem.  

Quả nhiên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên đầu bản đồ có một dòng chữ nhắc tới hang ổ của Sa Hồ, có lẽ là ghi chép cách để tiến vào.  

Nhưng không nhìn thấy gì sau vết rách nữa.  

Có điều, dòng ghi chú nhỏ thì vẫn còn, trên đó viết đến được Hang Nghìn Mắt tiến vào Động Cơn Lốc thì sẽ tới được hang ổ của Sa Hồ, dòng chữ nhỏ viết đến đây là hết.  

Nhưng ba người Dương Bách Xuyên vẫn hiểu được, ý nói là, nơi bọn họ đang đặt chân chính là Hang Nghìn Mắt, nơi này là một hang động khổng lồ, xung quanh bốn phía là vô số những hang động nhỏ, đúng là rất xứng với cái tên Hang Nghìn Mắt.  

Dòng chữ nhỏ bên trên bản đồ gợi ý, tìm Động Cơn Lốc bên trong Hang Nghìn Mắt thì sẽ thấy nơi ẩn náu của Sa Hồ.  

Về phần đâu mới là Động Cơn Lốc trong vô số những hang động ở đây thì bọn họ phải tự tìm.  

Có điều, Dương Bách Xuyên nghĩ tới hai từ ‘Cơn Lốc’ then chốt. Tìm một hang động có gió hẳn là Động Cơn Lốc.  

Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên trả bản đồ lại cho Trịnh Bân Bân: “Chúng ta chia nhau ra tìm đi, một cửa động có gió, ta sẽ bảo Trùng Tử và Thiện Linh giúp đỡ.”  

Trịnh Bân Bân gật đầu: “Được, quyết định như vậy đi.”  

Mấy người chia nhau đi tìm kiếm...  

Thật ra còn chưa tới mười phút thì Thiện Linh đã có phát hiện.  

Ba người Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân cùng qua xem thử, quả nhiên đứng trước cửa động, bọn họ có thể nghe thấy tiếng gào thét, có thể gió thổi đến.”  

“Chắc là nơi này rồi, chúng ta đi thôi.” Trịnh Bân Bân có chút gấp gáp, nói xong thì nàng dẫn đầu chui vào trong.  

Theo sau là Hoa Liễu Tường, Dương Bách Xuyên rất cạn lời với Trịnh Bân Bân, đối mặt với hang động đen kịt đường kính còn chưa tới hai mét. Nàng không cân nhắc mức độ nguy hiểm, tỏ ra thiếu kiên nhẫn.  

Nhưng lúc này hắn cũng không còn cách nào khác, Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường đã vào trong, hắn chỉ đành đi theo sau bọn họ, chỉ là, hắn bảo Thiện Linh khôi phục lại trạng thái đầu lâu, treo bên hông. Dặn dò Trùng Tử nằm trên đầu phải cẩn thận.  

Hắn luôn cảm giác nơi này rất cổ quái, mục đích bốn người Trịnh Bân Bân tới đây, đơn giản chỉ là tìm nước mắt Hồ Tiên, trong hoàn cảnh chưa rõ ràng, Trịnh Bân Bân lại không hề sợ hãi, ngược lại còn rất hăng hái, điều này rất vô lý.  

Hắn thầm nghĩ, mặc kệ thế nào thì bản thân phải cẩn thận một chút mới được. Có điều hắn cũng cảm nhận được Trịnh Bân Bân không hề có ý xấu với mình. Đây cũng là nguyên nhân nàng theo hắn vào trong sơn động.  

Đi lại trong hang động khoảng hơn mười phút, phía trước đột nhiên vang lên tiếng hô của Hoa Liễu Tường: “A”  

“Lão đại” Sau đó Hoa Liễu Tường la lên.  

Dương Bách Xuyên giật mình, hắn còn chưa kịp phản ứng thì bên trong sơn động bỗng nhiên van lên âm thanh vang dội: “Vù vù vù”  

Đây chính xác là tiếng gió lốc.  

Giây sau, một lực hút vô cùng khổng lồ xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên vận công chân khí để chống đỡ theo bản năng, nhưng hắn phát hiện mình không có năng lực phản kháng lại lực hút ở phía trước.  

Ngay sau đó, cơ thể mất đi thăng bằng, trời đất bắt đầu quay cuồng, lúc này trong đầu Dương Bách Xuyên chỉ có một suy nghĩ, sơn động nổi lên gió lốc!  

Hơn nữa là lốc xoáy xoay tròn có lực hút rất lớn, cơ thể giống như là bị cuốn vào trong cơn lốc, từng cơn chóng mặt ập tới, Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu...

Không biết qua bao lâu, khi Dương Bách Xuyên mở mắt ra, toàn thân hắn run rẩy giống như rơi vào hầm băng.  

Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã bị yêu hồ bao vây.  

Dương Bách Xuyên là người đầu tiên tỉnh lại, bên cạnh hắn là Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường.  

Hiện tại, Dương Bách Xuyên chỉ muốn chửi bậy, mắng người đưa bản đồ cho Trịnh Bân Bân, con mẹ nó, tấm bản đồ rách, còn ghi chép tỉ mỉ, giờ thì hay rồi, bọn họ trực tiếp bị yêu hồ bao vây.  

Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường vẫn còn đang hôn mê, hiển nhiên là cả ba người họ bị cơn lốc đột nhiên ập tới làm cho bất tỉnh.  

Mà lúc này, bọn họ vẫn đang ở trong sơn động có điều lại giống như đặt Phật vào trong hang pha lê, nơi này trong suốt như pha lê, hơn nữa cũng không hề nhỏ. Khoảng chừng ba tới năm trăm mét vuông.  

Xung quanh bốn phía đều là yêu hồ, đủ các loại màu lông khác nhau, ánh mắt màu xanh lục hoặc là màu vàng đất...nhìn chằm chằm trên người Dương Bách Xuyên. Tình huống lúc này vô cùng tồi tệ.  

Nhưng đây vẫn không phải là mấu chốt, quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được khí tức xung quanh, ít nhất cả có tới bảy – tám Xuất Khiếu Kỳ, mặc dù không mạnh bằng hắn, có lẽ là sơ kỳ, nhưng hắn không đấu lại được nhiều như vậy, đây là yêu hồ đó, là yêu, không dễ đối phó, ngoại trừ bảy tám hơi thở kia thì còn lại phải tới ba – bốn mươi Nguyên Anh.  

Bọn họ bị vây chặt ở giữa.  

Bình luận

Truyện đang đọc