SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trước mặt bọn họ là một bàn món ăn thôn quê bừa bộn.  

Dương Bách Xuyên nhìn tình hình cũng biết là Lưu Chấn Quốc đang chiêu đãi hai người này.  

Lúc này, Lưu Chấn Quốc tức giận nhìn người trung niên đeo kính: "Chủ nhiệm Trương, cháu tôi tự bỏ tiền ra để cải tạo thôn Nghệ Thuật chứ không cần tiền của nhà nước, lẽ nào như thế cũng không được?  

Vả lại đây là chuyện tốt đối với thôn mà, có thể xây lại nhà mới cho mỗi nhà mỗi hộ, còn có thể mang lại thu nhập cho mọi người. Chúng ta có làm trái quy định đâu, tất cả đều tiến hành theo thủ tục bình thường mà. Chỉ cần Chủ nhiệm đồng ý việc xây dựng cải tạo này, những việc còn lại thôn chúng tôi tự làm, sẽ không gây thêm phiền phức cho xã."  

Người trung niên được Lưu Chấn Quốc gọi là Chủ nhiệm Trương đặt tách trà xuống, châm một điếu thuốc rồi dựa ra đằng sau, híp mắt nói: "Ông Lưu à, tôi bảo này, cải tạo thôn Nghệ Thuật đúng là chuyện tốt, nhưng tư nhân nhận thầu là chuyện lớn, liên quan đến vấn đề cuộc sống của người dân nên không thể qua loa được. Trở về tôi sẽ nghiên cứu.  

Hoặc là ông có thể gọi cháu trai cả của ông đến tự mình bàn bạc, như vậy thì cậu ta có thể nói kỹ kế hoạch của mình cho tôi đúng không?"  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì cười khẩy trong lòng, ông ta muốn hốt được lợi lộc đây mà.  

Chú Lưu đã chuẩn bị rượu thơm món ngon tiếp đãi, điều kiện cũng đã nói rất rõ ràng rồi, xã không cần bỏ ra một đồng nào, chỉ cần phê duyệt là xong. Vậy mà người này cứ phải nói đạo lý đao to búa lớn, rõ ràng là muốn bắt chẹt.  

Anh lập tức đi vào: "Chào chú Lưu, cháu đến rồi ạ."  

Lưu Chấn Quốc quay đầu thấy Dương Bách Xuyên đi vào, ít nhiều gì cũng hơi lúng túng. Dù sao tối hôm đó ông ta đã vỗ ngực đảm bảo với Dương Bách Xuyên là nhất định sẽ giải quyết việc này ổn thỏa, nhưng nào ngờ gã Chủ nhiệm Trương này ăn no uống đã nhưng không chịu đồng ý, cứ nói tào lao.  

"Nhóc Xuyên đến rồi à, chú đang định đi tìm cháu đây!" Ông ta vừa nói vừa đứng dậy kéo Dương Bách Xuyên sang một bên nói nhỏ: "Nhóc Xuyên, chú thấy chúng ta phải bỏ ra ít tiền thì gã Chủ nhiệm Trương này mới chịu."  

"Không sao đâu chú Lưu, giao cho cháu xử lý." Dương Bách Xuyên mỉm cười, híp mắt nhìn người trung niên. Anh cực kỳ khinh bỉ loại sâu mọt này, có thể cho đối phương chút lợi lộc mới lạ.  

Lưu Chấn Quốc thoáng sửng sốt, nhưng cũng không nói gì. Sau đó, ông ta giới thiệu cho Dương Bách Xuyên: "Nhóc Xuyên, vị này là Chủ nhiệm Trương xã ta, vị này là Trưởng phòng Hoàng, hôm nay đến khảo sát dự án cải tạo thôn Nghệ Thuật của cháu. Cháu nói kỹ cho hai vị đi."  

Dứt lời ông ta lại giới thiệu với Chủ nhiệm Trương và Trưởng phòng Hoàng: "Đây là Dương Bách Xuyên, cháu trai cả của tôi."  

"Ừm, ngồi đi!" Chủ nhiệm Trương không đứng dậy, chỉ lười biếng nói với Dương Bách Xuyên một câu, thái độ cực kỳ quan cách.  

Cô gái bên cạnh thì khác, Trưởng phòng Hoàng mỉm cười gật đầu.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên không thích hạng người như Chủ nhiệm Trương, nhưng vì phải làm việc nên anh vẫn giữ lễ phép. Anh ngồi xuống, quay mặt về phía người trung niên, nghiêm túc trình bày tỉ mỉ kế hoạch của mình một lượt.  

Tuy nhiên, điều khiến Dương Bách Xuyên tức giận là trông có vẻ như ông ta hoàn toàn không lắng nghe.  

Trong khi đó, Trưởng phòng Hoàng nghe Dương Bách Xuyên trình bày liền mở sổ ra ghi chép, thỉnh thoảng còn âm thầm gật đầu.  

Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ bỏ ngoài tai của Chủ nhiệm Trương, nén giận nói: "Chủ nhiệm Trương, chẳng hay ngài có ý kiến gì không? Nếu có thể thì tôi hi vọng xã có thể phê duyệt cho tôi, dù sao tôi làm chuyện này cũng vì muốn làm gì đó cho người trong thôn, sẽ không gây phiền phức cho chính quyền xã." 

Bình luận

Truyện đang đọc