SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho nên trong lòng Bách Sơn vô cùng coi trọng Dương Bách Xuyên, trong lòng sốt ruột, cũng định đợi thêm vài phút nữa nếu Dương Bách Xuyên còn không đi ra thì hắn ta sẽ tiến vào sương mù xem thử, nhất định không thể để cho anh xảy ra chuyện. 

Dương Bách Xuyên quá quan trọng đối với Võ Đang, điểm này trong lòng Bách Sơn quá rõ ràng, có Dương Bách Xuyên xuất hiện, đối với Võ Đang hiện tại là một chuyện tốt, anh có thể giúp Võ Đang xoay chuyển trời đất, loại bỏ nguy hiểm. 

Bên ngoài cũng không biết chuyện phát sinh mấy năm nay của Võ Đang, thật ra Võ Đang đóng cửa là do có chiến tranh nội bộ, nếu như hắn ta có thể đưa Dương Bách Xuyên đến Võ Đang, nói không chừng có thể hóa giải nguy cơ chiến tranh nội bộ của Võ Đang. 

Lúc này vẻ mặt của Đinh Dương lại như Phật Di Lặc, cười nói: “Lão đạo Trường Linh, hay là đừng chờ nữa, lão phu thấy thằng nhóc kia không ra được đâu, dù sao cũng không phải là Tiên Thiên thật sự, ha ha ha!” 

“Lão ma Đinh, ông muốn chết sao?” Bách Sơn nghe được trong lời nói của Đinh Dương ẩn chứa sự nguyền rủa Dương Bách Xuyên, hắn ta lập tức giận dữ. 

“Lão đạo Bách Sơn, người khác sợ ông nhưng lão phu thì không sợ đâu, lão phu chỉ nói thật mà thôi.” Đinh Dương phản bác. 

“Ông...” Bách Sơn định bước lên ra tay với Đinh Dương. 

Cùng lúc đó, Đinh Dương cũng cảm thấy khí tức của Hạ Lộ rơi vào trên người ông ta, lập tức trong lòng cả kinh, lại quên mất hình như Thần Long Đàm cũng có quan hệ rất tốt với Dương Bách Xuyên. Đàm chủ Hạ cũng từng nói, Dương Bách Xuyên là thành viên của Thần Long Đàm. 

Bị hai cao thủ đại Tiên Thiên tầng hai để mắt tới, trong lòng Đinh Dương vẫn rất kiêng kỵ. 

“Mấy vị đừng động thủ, nếu không sẽ hấp dẫn hàng loạt trùng độc tới. Tất cả mọi người khổ sở thế, tôi thấy anh bạn nhỏ Dương Bách Xuyên này không phải là người không có thủ đoạn, chúng ta chờ xem, nếu qua một lát mà cậu ta vẫn chưa đi ra. Bách Sơn đạo hữu có thể đi tới xem thử.” Đạo trưởng Trường Linh mở miệng. 

Đối với một đại ca sống ở Côn Luân, mọi người vẫn phải nghe, đừng thấy Trường Linh chỉ là Tiên Thiên tầng một nhưng lại là một tay lão làng, hơn nữa Côn Luân cường đại cùng với nội tình đều vô cùng thần bí, người Côn Lôn ra ngoài, tất cả mọi người đều phải nể mặt. 

“Hừ” 

Bách Sơn hừ lạnh, quay đầu lại, tiếp tục nhìn sương mù dày đặc. 

Hạ Lộ thu khí tức trên người Đinh Dương lại. 

Điều này làm cho đáy lòng Đinh Dương thở ra một hơi. 

Ông ta biết mình hơi đắc ý vênh váo rồi. 

Mà Nguyên Thần Tử ở một bên mang theo nụ cười sảng khoái, không nói gì. 

Lão tổ Địa Tâm vẫn trầm mặc như trước, mặt không chút thay đổi. 

Ánh mắt Bách Sơn ở một bên thấy được Nguyên Thần Tử và Đinh Dương, trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ có phải là hai người bọn họ động tay động chân giở trò gì đó với Dương Bách Xuyên không. 

Bởi vì cuối cùng đi ra khỏi sương mù dày đặc chính là hai người bọn họ, còn như lão tổ Địa Tâm là theo sát phía sau Hạ Lộ đi ra. 

Ngay sau khi mấy người tắt lửa, đột nhiên nghe được một giọng nói rất cổ quái, vô cùng du dương mà có chói tai. 

Giống như nghe tiếng huýt sáo, từ trong sương mù vang lên. 

Ngay sau đó trong sương mù dày đặc truyền đến âm thanh tê tê. 

Sáu đại Tiên Thiên đều biến sắc. Bọn họ rất quen thuộc với âm thanh đang truyền ra từ trong sương mù, chính là tiếng của rắn độc lè lưỡi. 

“Không tốt, rất nhiều rắn độc và kiến độc xuất hiện rồi.” Đạo trưởng Trường Linh lo lắng kêu lên. 

Một câu này của ông ta làm cho mấy người khác đều thay đổi sắc mặt. 

Lúc này tất cả đều xoay người muốn chạy. 

Sau đó, khoảng cách giữa sương mù dày đặc và bọn họ ngắn hơn mười mét. Trong nháy mắt đã bị rắn độc và kiến độc xông ra bao phủ. 

Sáu người ngay tức khắc đã bị nhấn chìm trong hàng loạt trùng độc. 

Giờ phút này, âm thanh giống như huýt sáo vang lên khi thì nhanh lúc thì chậm, trùng độc ào ạt như biển. 

Tuy nhiên, một giây sau, đám người Bách Sơn lại phát hiện ra một cảnh tượng kỳ diệu. 

Bọn họ thật sự bị hàng thuỷ triều trùng độc vây quanh, nhưng rắn độc và kiến độc rất kỳ lạ, lại không tấn công năm người bọn họ mà chỉ tấn công một người lão ma Đinh Dương. 

Bất kể là đạo trưởng Trường Linh, hay là Bách Sơn, Hạ Lộ, lão tổ Địa Tâm và Nguyên Thần Tử đều phát hiện, những trùng độc này chỉ đi ngang qua bên người bọn họ, không hề phát động tấn công năm người bọn họ. 

Chuyện này quá mức kỳ quái, làm cho biểu cảm trên mặt mấy người đều muôn màu muôn vẻ. 

Bình luận

Truyện đang đọc