SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong cảm giác, thứ xuất hiện trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên chỉ là một Dương Thần, một Dương Thần tồn tại thực hóa.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên lại hít sâu một hơi, hắn biết Nguyên Thần xuất khiếu cảnh giới Xuất Khiếu, bất kể là Dương Thần hay  m Thần mà muốn thực hóa chỉ có một tiêu chuẩn, đó chính là tu vi đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn.  

Nhìn lão giả tóc bạc áo trắng bày ra vẻ mặt đầy sát ý xông tới, ngũ quan rõ ràng không khác gì người thường, nếu không phải trong cảm giác tản ra khí tức thần hồn mạnh mẽ, Dương Bách Xuyên tuyệt đối không thể nào cho rằng đối phương chỉ là một Dương Thần.  

Chẳng trách chỉ một kích đã làm cho mình bị thương đến nỗi hộc máu.  

Tu vi đã là Xuất Khiếu viên mãn, đây là cảnh giới Xuất Khiếu tối cao nhất.  

Advertisement

Dương Bách Xuyên biết hắn không thể chọc nổi nhân vật cỡ này.  

Tuy là hắn cũng có thần hồn cường đại và Nguyên Thần xuất khiếu cũng đặc biệt hơn người bình thường, nhưng trong đợt giao chiến vừa rồi, Dương Bách Xuyên biết mình hiện tại vẫn không phải là đối thủ của cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn.  

Nhưng... bảo hắn cứ thế mà chạy trốn thì hắn không cam lòng, nuốt không trôi khẩu khí này, tự nhiên không không bị người ta đánh hộc máu, chuyện này thật buồn bực.  

Tuy là Dương Bách Xuyên đã kết luận đối phương là cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn, không thể chọc vào, thế nhưng hắn vẫn chắc chắn phải xả giận cho mình.  

Bởi vì suy cho cùng, lão giả cũng chỉ là một Dương Thần sau khi thực hóa, cũng không phải bản tôn, nếu như có bản tôn ở đây, Dương Bách Xuyên sẽ không chút do dự chạy trốn.  

Dương Bách Xuyên nghĩ đến đối phương vì phát hiện mình và Ninh Vô Tận chiến đấu, hoặc là nói mấy người chạy trốn kia đã về Kình Thiên Môn kêu gọi cứu binh nhưng sẽ không kịp ngăn cản mình g iết chết Ninh Vô Tận nên trước tiên phái một Dương Thần đại thành đến ngăn cản, hắn nghĩ chắc là bản tôn và  m Thần của người này đang chạy tới.  

Trong chớp mắt, trong lòng Dương Bách Xuyên hạ quyết tâm, tạm thời khoan hãng chạy, trước khi bản tôn của lão tổ Kình Thiên Môn lão chạy tới, hắn phải tiêu diệt Dương Thần của lão ta trước, cho dù đánh không tan Dương Thần của lão cũng phải một kích làm lão ta bị thương nặng mới có thể xả giận.  

Giờ phút này, Dương Thần của đối phương đã vọt tới trước người Dương Bách Xuyên ba thước, sức mạnh Thần Hồn trong tay lão ta bộc phát, hội tụ thành một cây trường thương muốn đâm tới Dương Bách Xuyên.  

Dương mỗ lạnh lùng giận tái mặt, hừ lạnh nói: “Lão bất tử, chỉ một Dương Thần mà cho rằng có thể lật trời sao, xem tiểu gia huỷ diệt Dương Thần của ngươi đây.”  

Sau khi dứt lời, Dương Bách Xuyên hét lớn: “Nguyên Thần xuất khiếu,  m Dương hợp nhất,  m Dương thôn phệ.”  

“Ầm~”  

Dương Bách Xuyên xuất khiếu Nguyên Thần, hai thần  m Dương lập tức hợp nhất cao chín trượng ở sau lưng hắn, toả ra kim quang như muốn đâm thủng tiểu thái dương, đột nhiên hư ảnh Nguyên Thần gào thét, mở to miệng muốn lập tức thôn phệ lão giả mặc bạch y hoặc có thể nói là Dương Thần của lão ta.  

Lần này là Dương Bách Xuyên nổi điên bất chấp tất cả, hai thần  m Dương đồng thời phóng đi thôn phệ đối phương.  

Đương nhiên hắn cũng sợ cho dù là Nguyên Thần âm dương hợp nhất của mình cũng đánh không lại một Dương Thần của đối phương, cùng lúc đó trong tay thúc giục chân khí truyền vào kiếm Đồ Long và kiếm khí Huyền Hoàng chém ra một nhát kiếm nữa, tay phải đồng thời thi triển ba chiêu thần thông Thủ Cốt, một tia ý thức nhào tới chào hỏi.  

Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, hư ảnh Nguyên Thần vươn hai tay ra, lửa Thần Hồn màu lam hình thành hai quả cầu lửa lớn ném về phía Dương Thần của lão giả bạch y.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên gần như động cơ thể là có thể dùng toàn lực xuất ra thủ đoạn.  

Hắn cũng không tin không đánh lại một Dương Thần.  

Nếu  m Thần của đối phương cùng tồn tại thì có lẽ đánh không lại thật, nhưng mặc kệ nói thế nào cũng chỉ là một Dương Thần, so ra thì đích thật là tu vi của lão ta cao hơn mà tiểu cảnh giới cũng cao hơn nhưng dù sao cũng không phải đại cảnh giới.  

“Ầm ầm ầm~”  

Đầu tiên là kiếm Đồ Long và thần thông Thủ Cốt công kích chào hỏi trên người Dương Thần của lão giả kia, phát ra tiếng nổ chấn động trời đất.  

Chỉ nghe lão giả mặc bạch y hừ lạnh, chợt vung tay ngăn cản công kích của Dương Bách Xuyên.  

Sau một trận nổ vang, lão giả mặc bạch y thật sự ngăn cản được kiếm khí và thần thông Thủ Cốt của Dương Bách Xuyên, cũng ra tay công kích Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên, lúc này ông ta mới kinh ngạc thốt thành tiếng: “ m Dương hợp nhất? Ngươi là đại viên mãn... Không đúng chỉ là Xuất Khiếu sơ kỳ... A ~”  

Tiếng bật thốt kinh ngạc cuối cùng lại thành tiếng kêu thảm thiết.  

Đã thấy Dương Thần của lão giả mặc bạch y phát ra quang mang vạn trượng thế mà lại đang gắng gượng chống đỡ sự thôn phệ từ Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên, nhưng bị lửa Thần Hồn màu xanh nhạt của Dương Bách Xuyên thiêu đốt mà kêu lên thảm thiết.  

Thấy vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ, lần này xem như đã rõ ràng ngọn lửa Thần Hồn được tạo ra từ Nguyên Thần đã trải qua tiến hóa của chính mình, ngay cả Nguyên Thần cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn cũng phải e ngại.  

Lúc này hắn lập tức nghĩ phải gia tăng hỏa lực, hoàn toàn thiêu đốt sạch sẽ Dương Thần của lão gia hỏa này.  

Nhưng lại vào lúc này, trong mây mù có một luồng khí tức phóng lên trời truyền đến, luồng khí tức này rất mạnh, cách mấy trăm thước mà Dương Bách Xuyên cũng cảm giác được, trong lòng hắn thở dài, đáng tiếc!  

Giờ phút này mây mù cuồn cuộn bốc lên ở sơn môn của Kình Thiên Môn tự động lui sang hai bên, môn hộ của Kình Thiên Môn cũng mở rộng.  

Ngay sau đó, một con mắt trắng từ trong đó bay ra.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn biết bản tôn của lão giả đã chạy tới.  

Quả nhiên đúng như suy đoán trong lòng hắn.  

Lúc này, mặc dù trong lòng Dương Bách Xuyên không cam lòng, mắt thấy có thể sắp thiêu đốt một Dương Thần  nhưng bản tôn của đối phương chạy tới, hắn chỉ có thể từ bỏ.   

Bình luận

Truyện đang đọc