SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Có mấy người trong Thập Đại Yêu Nghiệt còn định đi tìm anh khiêu chiến, tất nhiên cũng có mấy hạng vô danh tiểu tốt tuyên bố muốn khiêu chiến Dương Bách Xuyên.

Chẳng qua thân là người trong cuộc, Dương Bách Xuyên lại chẳng biết gì, bởi hiện tại anh đang đón tiếp một vị khách quý.



Hoàng hôn, lều vải của Vân Môn đã dựng xong, Dương Bách Xuyên, Thiên Tuyệt và Trần Phong Tử ngồi xuống thảo luận về mấy tông lôn lớn.

Đúng lúc này, Phong Thiên Nhai đi vào nói: “Môn chủ, ngoài cửa có đệ tử Nga Mi tới thăm hỏi.”

“Đệ tử Nga Mi?” Dương Bách Xuyên sững sờ, anh và Nga Mi hầu như không quen biết, trong tám tông môn lớn, anh chỉ quen Võ Đang, Côn Luân và Thanh Thành: “Là người nào?”

“Đối phương là nữ, cũng không nhiều lời, chỉ nói muốn gặp môn chủ.” Phong Thiên Nhai đáp.

“Được, mời cô ấy vào đây.”

Nói xong, mấy người Thiên Tuyệt đứng dậy rời đi, dù sao anh cũng sắp gặp khách, bọn họ ở lại không thích hợp.

Đợi đám Thiên Tuyệt lui xuống, Phong Thiên Nhai dẫn một cô gái toàn thân trắng tinh, trên đầu đội mũ rộng vành bước vào.

“Đệ tử Nga Mi, Mai Thi Dĩnh ra mắt Dương môn chủ.” Mai Thi Dĩnh ôm quyền làm lễ.

Dương Bách Xuyên đáp lễ: “Hóa ra là Mai đạo hữu, mời ngồi.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Phong Thiên Nhai sai hai đệ tử dâng trà rồi lui ra ngoài.

Dương Bách Xuyên nhìn Mai Thi Dĩnh, hỏi: “Mai tiểu thư, không biết có chuyện gì…?”

Đối phương đội mũ rộng vành, Dương Bách Xuyên không nhìn thấy dáng vẻ cô ra sao, anh không quen biết người này nhưng có thể chắc chắn đối phương có chuyện mới đến đây nên anh hỏi thẳng.

“Dương Bách Xuyên, tôi đến đây là muốn xác định một chuyện, hy vọng anh có thể trả lời thành thật.” Mai Thi Dĩnh cũng không vòng vèo.

“Mời nói.” Dương Bách Xuyên nghe thấy Mai Thi Dĩnh gọi thẳng tên mình thì hơi ngạc nhiên, bởi vì anh nghe được ý không tốt từ giọng điệu của cô, trong lòng thầm nghĩ, anh thật sự chưa từng gặp Mai Thi Dĩnh, cũng không đánh nhau với Nga Mi, hẳn không nên đắc tội chỗ nào mới đúng.

Dương Bách Xuyên mang theo nỗi nghi ngờ, nhìn về phía Mai Thi Dĩnh chờ câu trả lời.

Chỉ nghe Mai Thi Dĩnh nghiêm túc nói: “Tôi có một người chị là ngôi sao giải trí, tất cả mọi người đều gọi là chị Mai…”

“Cái gì?” Dương Bách Xuyên nhảy phắt lên, cắt ngang Mai Thi Dĩnh. Hiện tại anh đã rõ ràng, Mai Thi Dĩnh, chị Mai, đều là họ Mai, chẳng trách cô lại tìm tới đây, vừa rồi anh còn nghĩ chưa ra bản thân có tiếp xúc với đệ tử Nga Mi nào không, hóa ra đối phương là em gái chị Mai.

Dương Bách Xuyên hơi kích động, anh vẫn luôn canh cánh cái chết của chị Mai trong lòng, bên cạnh đó còn có áy náy. Lúc trước khi giả gái nghe nói chị Mai còn có một người em gái ở Ba Thục, anh còn nghĩ sau này đi tìm đối phương đền bù tổn thất để lương tâm an ổn, dù sao chị Mai cũng vì anh mà chết.

Không ngờ hiện tại em gái chị Mai lại chủ động tìm tới cửa, vì vậy lúc Dương Bách Xuyên nghe thấy tên chị Mai mới kích động nhảy lên.

Cũng ngay lúc này, Ngô Mặc Thu đang trong trạng thái ẩn thân nói: “Tiên sinh, trước đó em đã nghe ngóng bên ngoài, Mai Thi Dĩnh là đệ tử Nga Mi, xếp hạng tư trên bảng Thập Đại Yêu Nghiệt.”

“Quả nhiên, Mai Thi Dĩnh vừa vào đây, anh đã cảm giác khí tức đối phương rất đặc biệt, tuổi không lớn lắm nhưng tu vi đã là Tiên Thiên tầng chín trung cấp, có thể xếp thứ tư trên bảng Thập Đại Yêu Nghiệt nói rõ người này không đơn giản.” Dương Bách Xuyên truyền âm với Ngô Mặc Thu.

Lúc này, trên người Mai Thi Dĩnh bỗng tỏa ra khí lạnh, hừ một tiếng: “Chị gái tôi mất tích liên quan đến anh đúng chứ, anh đã giết chị tôi rồi đúng không?”

Trong suy nghĩ của Mai Thi Dĩnh, cô đã xem Dương Bách Xuyên thành người hiềm nghi, sau khi chị gái mất tích, cô đã đến đảo Hồng Kông điều tra, biết được chị gái qua đêm ở nhà Dương Bách Xuyên, ngày hôm sau liền mất tích. Vì vậy Mai Thi Dĩnh hoài nghi chuyện này có liên quan đến Dương Bách Xuyên.

Thậm chí cô còn nghi ngờ rất có thể chị gái đã không còn trên đời rồi, là Dương Bách Xuyên giết chết chị ấy nên hiện tại trên người cô toát ra sát ý không thèm che giấu.

Ngô Mặc Thu núp trong bóng tối sốt ruột, nói: “Tiên sinh, có cần em ra tay không?”

Dương Bách Xuyên truyền âm: “Thu Nhi, đừng lo lắng, không có việc gì, em ra ngoài trước đi.”

“Tiên sinh…?”

“Không sao, ra ngoài đi.”

Sau khi Ngô Mặc Thu biến mất khỏi lều vải, Dương Bách Xuyên nhìn Mai Thi Dĩnh, cười khổ: “Quả thật chị Mai mất tích có liên quan đến tôi, ngoài ra… Vô cùng xin lỗi, chị Mai đã không còn trên đời này nữa. Chẳng qua không phải tôi giết chị Mai, cô ấy vì tôi mà chết, thật xin lỗi.”

Dương Bách Xuyên trịnh trọng xin lỗi Mai Thi Dĩnh.

Nghe thấy tin tức chị gái đã không còn, trong đầu Mai Thi Dĩnh nổ vang ầm ầm rồi trống rỗng, không hề nghe thấy những lời phía sau của Dương Bách Xuyên. Cả người cô run lên, trên khuôn mặt ẩn sau lớp mũ rộng vành không kiềm được chảy xuống hai hàng nước mắt.

Mai Thi Dĩnh lạnh lùng hỏi: “Dương Bách Xuyên, tại sao anh lại giết chị tôi, chị ấy chỉ là người bình thường, sao lại đắc tội anh rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc