SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Bùa tăng tốc? Tăng tốc độ gấp ba lần, đúng là công cụ giúp chạy trốn giữ mạng, tiếc là chỉ có thể sử dụng một lần.  

Bùa phòng thủ càng ghê gớm hơn, có thể đỡ được một đòn tấn công của người tu chân Kim Đan kỳ.  

Đối với Dương Bách Xuyên, hai thứ này chính là bảo bối đó!  

Đương nhiên đây không phải điều quan trọng, điều quan trọng nhất là Lục Vũ Thư nói rằng hai tấm bùa này do cô ấy luyện chế?  

Anh thầm nghĩ có một phù chú sư bên cạnh sẽ ra sao?  

Phát tài rồi, không ngờ mình lại nhặt được một phù chú sư!  

Dương Bách Xuyên nhìn Lục Vũ Thư bằng ánh mắt sáng lấp lánh, anh nuốt nước miếng nói: "Cục cưng Vũ Thư à, sau này cô phải luyện chế thật nhiều loại bùa chú này nhé! Anh sẽ không bạc đãi cô đâu."  

Lục Vũ Thư được Dương Bách Xuyên gọi là cục cưng, tức thì mặt đỏ bừng lên. Nhưng câu trả lời của cô ấy lại khiến Dương Bách Xuyên suýt hộc máu.

“Chủ nhân, anh không được gọi tôi là cục cưng, tính theo tuổi thì tôi có thể làm bà ngoại của anh được rồi đó~” Lục Vũ Thư nghiêm túc nói.  

“Phụt!”  

Dương Bách Xuyên suýt chút nữa là bị những lời của Lục Vũ Thư làm cho nghẹn chết.  

Bây giờ anh rất nghi ngờ liệu trước đây cô gái này có phải đang giả ngu hay không, anh cũng có thể hiểu rõ hơn tại sao chị của cô là Lục Tuyết Hi luôn tức giận và chửi bới cô rồi.  

Dương Bách Xuyên hồi lâu không lên tiếng, Lục Vũ Thư yếu ớt hỏi: “Chủ nhân, có phải tôi đã nói sai gì rồi không?”  

“Không, cô không nói sai gì cả, là lỗi của tôi.” Dương Bách Xuyên hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi chỉ hỏi cô xem loại bùa chú này còn có thể luyện chế ra được không?”  

“Chủ nhân luyện chế không ra đâu, cơ sở tu luyện của tôi hiện đã giảm mạnh, cùng lắm chỉ có thể tạo ra một loại bùa chú quen thuộc, có thể chống lại các bùa chú phòng thủ ở cấp độ hoàn hảo trong giai đoạn tinh luyện và một số bùa chú nhỏ như phép thuật xóa. Các phép thuật nâng cao thực sự chỉ có thể được sửa chữa sau khi tôi hồi phục thì mới có thể tinh luyện ra được, chỉ cần chủ nhân trả lại hai viên linh thạch cho tôi, tôi có thể nâng cấp tu luyện lên Trúc Cơ kỳ, là tôi có thể giúp chủ nhân tinh luyện bùa chú được rồi.”  

Lục Vũ Thư vừa nói vừa chớp mắt, rất rõ ràng và vô cùng nghiêm túc.  

“...” Dương Bách Xuyên lại im lặng nhìn cô, nếu không nhìn thấy sự trong sáng trong mắt cô, anh còn tưởng rằng cô gái này đang giả heo ăn thịt hổ, nếu có thể nói ra những lời này thì làm sao cô có thể là một kẻ ngốc?  

“À mà Vũ Thư à, chuyện luyện bùa mình nói sau đi.” Dương Bách Xuyên chán nản nói.  

"Được rồi, chỉ cần ngài cho tôi linh thạch cùng viên thần khí là có thể thăng cấp độ bảo vệ tu luyện lên tới đỉnh, luyện chế bùa chú chỉ là chuyện tầm thường, à đúng rồi, chị gái của tôi cũng là một cao thủ về bùa chú, chúng ta là người của Sơn Hải nội thuật, chị gái tôi vẫn là cung chủ cung bùa chú đó.”   

Vẻ mặt của Lục vũ Thư rất ngây thơ, lời nói của cô lúc này có chút bất thường.  

Dương Bách Xuyên gần như bị cô làm cho phát điên lên, anh thực sự không biết cô gái này thật sự là ngu ngốc hay là một con hổ ngụy trang nữa.  

Anh đặt chiếc hộp ngọc vào khoảng trống giữa hai bàn tay, nói thẳng: “Đi thôi, rời khỏi đây rồi mình nói tiếp.”  

Lúc này, Dương Bách Xuyên không còn hứng thú nói chuyện với Lục Vũ Thư nữa, anh sợ nếu tiếp tục chắc bị cô làm cho nội thương mất.  

Dù sao ở đây cũng không có bảo vật thực sự, bảo vật lớn thật ra là của chị em nhà họ Lục, bây giờ đã bị anh lấy đi.     

Cũng đến lúc thu hoạch rồi! 

Bình luận

Truyện đang đọc