SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mã Tiểu Lục hiểm độc lấy bà nội và em gái ra uy hiếp khiến Dương Bách Xuyên nổi ý định giết người. Mặc dù hiện tại anh không dám đối đầu với cả gia tộc họ Mã, nhưng trước tiên có thể đánh tàn phế.  

Dương Bách Xuyên có chân khí mạnh mẽ làm hậu thuẫn, chẳng mấy chốc Mã Đại và Mã Nhị đã bị anh đánh tàn phế.  

Lồ ng ngực Mã Đại lõm xuống, miệng hộc máu. Mã Nhị bị gãy một chân.  

Sau khi đánh gục hai người, Dương Bách Xuyên không dừng lại mà thuận tiện giơ tay tấn công Mã Tiểu Lục. Hôm nay anh nhất định phải cho Mã Tiểu Lục một bài học nhớ đời.  

Rồng có vảy ngược, Dương Bách Xuyên cũng có, mà vảy ngược của anh chính là bà nội và em gái.  

Nếu có thể thì hôm nay anh muốn giết Mã Tiểu Lục luôn.  

Mã Tiểu Lục mở to mắt nhìn, không ngờ Dương Bách Xuyên lại mạnh như vậy. Cuối cùng anh ta đã xác định được quả nhiên Dương Bách Xuyên là cổ võ giả, chỉ chớp mắt đã đánh A Đại và A Nhị tàn phế.  

Xem ra A Đại và A Nhị hợp sức cũng không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên.   

Ban đầu thử tấn công, bọn họ còn đỡ được mấy chiêu. Nhưng sau đó hai cổ võ giả Minh Kình tầng tám gần như là bị hạ gục trong giây lát.  

Mã Tiểu Lục càng không ngờ thoắt cái Dương Bách Xuyên đã vung một cú đấm về phía mình.  

Mã Tiểu Lục giật mình sợ hãi. Anh ta cũng là Minh Kình tầng tám, A Đại và A Nhị không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên thì anh ta lại càng không phải.  

Anh ta cuống quýt ra một quyền đỡ đòn, đồng thời gào to: "Dương Bách Xuyên dừng tay!"  

Dương Bách Xuyên phớt lờ, hung ác tung một đấm chứa chân khí tới.  

Rắc!   

"Á!"  

Mã Tiểu Lục ngã lăn ra đất kêu gào thảm thiết, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cổ tay bị gãy.  

Tuy anh ta là người nhà họ Mã, cũng học võ nhưng không giỏi mà chỉ giỏi xã giao, vẫn luôn là đại biểu ngoại giao của nhà họ Mã.  

Thật sự là võ vẽ chẳng ra gì, huống chi còn đụng phải người tu chân Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên ra đòn thuận lợi thì thoáng sửng sốt, không ngờ Mã Tiểu Lục lại là bình hoa. Anh lạnh lùng giẫm lên một chân của đối phương.  

Rắc!   

"Á!" Mã Tiểu Lục liên tục kêu gào thảm thiết: "Dương Bách Xuyên, xin chú em tha mạng! Dừng tay, tôi là người nhà họ Mã!"  

Dương Bách Xuyên cười gằn: "Tôi biết anh là người nhà họ Mã. Hôm nay tôi dạy cho anh một bài học, nhớ là đừng uy hiếp tôi nữa, cũng đừng chọc vào tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Mã các người phải hối hận."

Mã Tiểu Lục chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị người ta giẫm dưới chân như vậy, từ trước đến giờ ở Tây Bắc toàn là người nhà họ Mã bắt nạt người khác, nào có ngờ đến ngày hôm nay.  

Bình luận

Truyện đang đọc