SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Mặc dù Dương Bách Xuyên không sợ gì cả, nhưng cũng không muốn chọc rắc rối, hơn nữa hắn thấy ánh mắt của lão Mạnh không giống lừa hắn, gật đầu đi theo lão Mạnh.

Ban đầu mục đích giải vây cho Mạnh lão đầu là để tránh lãng phí thời gian của mình nên mới tiện tay giúp đỡ, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc Mạnh lão đầu báo đáp hay gì cả, sau đó ở cửa thành nghe được Mạnh lão đầu nói chuyện với Hồng tướng quân, Dương Bách Xuyên cũng chỉ nghĩ Mạnh lão đầu là một ông lão láu lỉnh bình thường, sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.  

Nhưng lúc này, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mạnh lão đầu, hắn cần phải suy xét lại lần nữa.  

Dương Bách Xuyên lập tức đi theo. Dù sao cũng chỉ là một lão già ở Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, hắn không sợ. Ngoài ra hắn còn muốn hỏi xem ở thành Yêu Quang này ở đâu có thuyền phi hành, tất nhiên Mạnh lão đầu là một lão cáo già của thành Yêu Quang rồi, những chuyện nhỏ nhặt như này thì hắn biết.  

Sau khi đi theo Mạnh lão đầu đi qua một giao lộ, lúc này mới dừng lại.  

Lúc này Dương Bách Xuyên phát hiện hai người bọn họ đã đi ra đến đường chính người ngựa tấp nập, đường phố không quá rộng chỉ tầm hơn ba thước, các gian hàng thương hành mọc lên như rừng rậm, từng tiếng kêu gọi chào mời vang lên không ngừng, nhìn chung không khác mấy so với đường dành cho người đi bộ ở thế tục giới.  

Mạnh lão đầu di chuyển sang bên cạnh nhìn Dương Bách Xuyên, hỏi: “Tiểu đạo hữu, đây là lần đầu tiên ngươi đến thành Yêu Quang phải không?”  

Dương Bách Xuyên chớp mắt nhìn Mạnh lão đầu, nói: “Đúng vậy, là lần đầu tiên, có vấn đề gì sao?”  

Mạnh lão đầu kinh nghiệm dày dặn, thấy ánh mắt mờ mịt của Dương Bách Xuyên thì cười hì hì nói: “Tiểu đạo hữu không cần căng thẳng, lão Mạnh ta đây tuy là người lôi thôi, lừa lọc nhưng vẫn phân biệt được nặng nhẹ tốt xấu. Hôm nay tiểu đạo hữu đã giải vây giúp lão già này, đây chính là ân tình, cho dù lão Mạnh ta đây có lừa lọc nữa thì cũng sẽ không có ý xấu với tiểu đạo hữu đâu.  

Vừa nãy bảo tiểu đạo hữu đi ngay là bởi vì tiểu đạo hữu không biết thành Yêu Quang này hỗn loạn như thế nào. Giờ thấy trên đường có binh giáp duy trì trật tự như vậy thôi nhưng trên thực tế, những người ăn xin ở thành Yêu Quang này đều có lòng dạ đen tối. Tiểu đạo hữu lấy linh thạch trung phẩm ra không chừng sẽ bị người ta để mắt tới, trở thành dê béo. Ngươi phải biết rằng linh thạch trung phẩm rất hiếm gặp, hầu hết các giao dịch trên thị trường đều sử dụng linh thạch hạ phẩm.  

Lão Mạnh ta chỉ sợ có người để ý đến tiểu đạo hữu rồi tìm tiểu đạo hữu gây khó dễ. Hôm nay tiểu đạo hữu khảng khái dùng năm mươi linh thạch để giải vây giúp lão già này, lão già này cũng không phải là người không hiểu chuyện. Đây là một viên yêu đan, mặc dù không phải là hàng thượng phẩm nhưng cũng đủ để bồi thường năm mươi linh thạch cho tiểu đạo hữu. Xin tiểu đạo hữu nhận lấy.”  

Mạnh lão đầu vừa nói chuyện, vừa lấy ra một viên yêu đan màu xanh nhạt, đưa cho Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nhìn Mạnh lão đầu không giống như đang giả vờ, trong lòng suy nghĩ, xem ra lão già này không giống với mấy người lừa đảo kia, có thể lấy yêu đan ra thì chứng minh vẫn có điểm mấu chốt.  

Nghĩ vậy ấn tượng của Dương Bách Xuyên về Mạnh lão đầu đã thay đổi. Tất nhiên hắn không cần yêu đan nhỏ này, chỉ là năm mươi linh thạch hạ phẩm mà thôi, hắn không để ý.  

Hắn cười khẽ, nói: “Nếu giúp ngươi thì cũng coi như ta và ngươi có duyên. Yêu đan ta không cần, đúng lúc ta mới đến thành Yêu Quang nên không quen thuộc lắm, muốn tìm nơi nào cho thuê thuyền phi hành, không biết có không?”  

Mạnh lão đầu vừa nghe thế lập tức nói lớn: “Tiểu đạo hữu hỏi đúng người rồi. Lão Mạnh ta đây cái khác thì không dám nói, nhưng lão đã lăn lộn ở thành Yêu Quang này hơn nửa đời người rồi, chưa có nơi nào lão già này không biết. Tất nhiên là có chỗ cho thuê thuyền phi hành nhưng giá cả hơi đắt. Đó chính là một trong những đại thế lực ở thành Yêu Quang, thương hành Linh Sơn Cốc ở châu Đông Sơn, đi qua chợ yêu thú lớn nhất thành Yêu Quang chính là thương hành Linh Sơn Cốc.  

Như thế này đi, nếu tiểu đạo hữu không nhận yêu đan thì lão Mạnh ta sẽ dẫn đường cho tiểu đạo hữu, coi như báo đáp ân tình hôm nay tiểu đạo hữu đã khảng khái giúp đỡ.”  

“Vậy phải cảm ơn lão rồi.” Dương Bách Xuyên nói cảm ơn. Hắn cũng không hỏi Mạnh lão đầu, tại sao rõ ràng có yêu đan mà lại không đưa cho binh lính thủ thành, cứ muốn cãi lộn với nhau?  

Mỗi một người đều có phong cách sống riêng của mình, có lẽ đây là cách sống của Mạnh lão đầu.  

“Này, đạo hữu tên gì? Ta là Mạnh Bất Phàm, ngươi gọi ta là lão Mạnh cũng được.” Lão Mạnh hào sảng nói.  

Gặp được nhau là duyên, Dương Bách Xuyên cũng không phải người cẩn trọng, toét miệng cười nói: “Được, ta gọi ngươi là lão Mạnh. Ta tên Dương Bách Xuyên, ngươi gọi tên ta luôn cũng được.”  

Giữa người với người có mối quan hệ vô cùng kỳ diệu, có thể gặp nhau thì chính là duyên phận, có thể nói chuyện, có thể có hảo cảm với đối phương, nói chuyện hợp ý với nhau thì lập tức trở thành bạn bè.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên và Mạnh Bất Phàm chính là như vậy. Đối với Dương Bách Xuyên, thuận tay giúp đỡ lão Mạnh, từ mới đầu phòng bị đến hiện tại đã thay đổi ấn tượng cũng chỉ ngắn ngủi có mấy phút, nhưng hắn chắc chắn rằng lão Mạnh không hề giống tên lưu manh như Hồng tướng quân đã nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc