SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên híp mắt, anh lập tức giơ tay để chân khí mạnh mẽ hội tụ trong tay mình. Rồi sau đó, anh cách không khí đánh về phía quan tài màu tím.  

“Cậu dám!” Trần Bách Vạn giận dữ gào lên.  

“Thu Nhi, ra tay!” Cú đánh này của Dương Bách Xuyên chỉ là giả, để phân tán sự chú ý của Trần Bách Vạn nhằm giúp Ngô Mặc Thu ra tay cứu người.  

Ngô Mặc Thu đã sớm chuẩn bị từ lâu bắt đầu ra tay với Trần Bách Vạn.  

“A…”  

Trong lúc ngắm cảnh cháy, Trần Bách Vạn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn ác độc mà vội vàng định cắt đứt cổ Liễu Linh Linh.  

Cùng lúc đó, ông ta chợt cảm thấy cánh tay tê rần và mất đi tri giác.  

Ngay sau đó, ông ta mới phát hiện ra cánh tay đang bóp cổ Liễu Linh Linh của mình đã đứt lìa ra.  

Sau đó, lưng ông ta như bị búa sắt đập một cái, cơ thể không tự chủ được mà văng ra ngoài.  

Liếc mắt qua, Trần Bách Vạn trông thấy Dương Bách Xuyên đang nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh giá. Ông ta nghe thấy Dương Bách Xuyên nói: “Trần Bách Vạn, kiếp sau chúng ta lại làm kẻ thù.”  

“Phụt.”  

Trần Bách Vạn chỉ cảm thấy ngực, đầu và đan điền ở bụng dưới tê rần. Trước khi mất đi ý thức, ông ta trông thấy một mảnh vảy cá màu vàng kim bay ra khỏi cơ thể mình rồi bay về phía cơ thể Dương Bách Xuyên.  

“Rầm”  

Cơ thể Trần Bách Vạn ngã xuống đất, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi nhìn ông ta một cái. Kẻ thù cũ này cuối cùng cũng đã đi đến hồi cuối.   

Trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn rất bội phục Trần Bách Vạn, ông ta năm lần bảy lượt tạo phiền phức lớn cho anh nhưng luôn luôn có thể chuồn vào lúc mấu chốt. Không có mấy kẻ thù có thể trốn khỏi tay Dương Bách Xuyên vài lần, hơn nữa còn đem lại cho anh vô số phiền toái. Hoàn toàn có thể tính Trần Bách Vạn là người thứ nhất.  

Hiện tại, tất cả những ân oán giữa anh và Trần Bách Vạn đã đi đến hồi kết.   

Thật ra đây cũng thể hiện thực lực, dù Trần Bách Vạn có đi theo bên cạnh ma nữ Hồng Phất và tăng mạnh thực lực, thậm chí có thể tiếp xúc đến tu chân. Nhưng con đường ma nữ Hồng Phất tu luyện là đi theo tà đạo, chung quy không có tu luyện từng bước một để tăng cấp bậc thực lực một cách ổn định.  

Nếu không thì không thể giết một tên có thực lực Tiên Thiên tầng chín như Trần Bách Vạn một cách dễ dàng như hôm nay được.  

Đương nhiên, việc Ngô Mặc Thu ẩn mình đánh lén đã có tác dụng quan trọng, mới có thể để Dương Bách Xuyên gọi vảy rồng ra giết Trần Bách Vạn.  

“Chủ nhân…”  

Khi Dương Bách Xuyên đang hơi ngẩn ra, tiếng Ngô Mặc Thu vang lên trong tai anh.  

Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại đã thấy Liễu Linh Linh đang nhắm chặt mắt nằm trong lòng Ngô Mặc Thu, anh căng thẳng, bèn vội lắc mình tới bên cạnh các cô.  

“Sao lại thế này?” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đỡ cổ tay Liễu Linh Linh để kiểm tra tình hình của cô bằng chân khí.  

“Chị gái này… Hình như có độc Cương Thi trong cơ thể.” Ngô Mặc Thu nói bên tai Dương Bách Xuyên. 

Bình luận

Truyện đang đọc