SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau một tháng tìm kiếm ròng rã, Vương Mộ Sinh không thể không bỏ cuộc, chỉ cho rằng Dương Quốc Trung bị lốc xoáy sa mạc chôn vùi ở tận sâu trong sa mạc.  

Khi báo tin cho gia đình Dương Quốc Trung, quân đội cũng thông báo đúng sự thật: mất tích.  

Vương Mộ Sinh và Dương Quốc Trung là anh em chiến hữu vào sinh ra tử, nhưng cũng không ngờ Dương Quốc Trung đã có con.  

Vương Mộ Sinh nở nụ cười cay đắng. Hai người quen biết nhiều năm, bởi vì ông ta là con nhà họ Vương ở Yên Kinh, không nói thân phận cho Dương Quốc Trung, cho nên cũng không hỏi chuyện nhà của đối phương.  

Sau khi Dương Quốc Trung mất tích ở sa mạc, Vương Mộ Sinh từng nghĩ đến chuyện tới thăm hỏi thân nhân của chiến hữu cũ. Thế nhưng năm đó Dương Quốc Trung hi sinh vì ông ta, Vương Mộ Sinh không biết phải đối mặt với người thân của Dương Quốc Trung thế nào, vì vậy trong những năm qua ông ta chỉ lặng thầm gửi tiền cho gia đình Dương Quốc Trung. Ông ta cũng sợ nhớ đến chuyện nhà của chiến hữu cũ, cho nên chưa từng điều tra.  

Lại càng không biết lúc đó Dương Quốc Trung đã lấy vợ có con.  

Vương Mộ Sinh vẫn luôn ôm lòng áy náy với Dương Quốc Trung. Từ sau khi đối phương mất tích, ông ta dồn hết tinh thần sức lực vào công việc, dựa vào quân công thành lập nên đội đặc chiến Thanh Long, bởi vì hồi đó khi ông ta và Dương Quốc Trung tán gẫu từng nói rằng sau này muốn thành lập một đội đặc chiến, đây là ước mơ của hai người.  

Để tưởng nhớ đến chiến hữu cũ, những năm qua Vương Mộ Sinh vẫn luôn cố gắng, cuối cùng thì ba năm trước ông ta đã xin thành lập đội đặc chiến Thanh Long. Sau khi dành ra thời gian, rốt cuộc Vương Mộ Sinh cũng dự định đối mặt với hiện thực, chuẩn bị đi thăm quê của chiến hữu cũ.  

Chuyến đi lần này một là để giải sầu với con trai, hai là đến quê của Dương Quốc Trung.  

Nhưng không ngờ ông ta lại gặp được Dương Bách Xuyên, đối phương còn là con trai của chiến hữu mình. Vương Mộ Sinh kích động, đồng thời nghĩ trong lòng: đây là anh em trên trời có linh!  

Nhìn Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh càng áy náy với Dương Quốc Trung, tự trách sao hồi ấy mình lại không hỏi đối phương đã lập gia đình hay chưa.  

Nếu biết thì ông ta sẽ đi thăm nom sớm hơn, nhất định là thằng bé này đã chịu không ít khổ cực...  

Vương Mộ Sinh kích động nhớ lại chuyện hai mươi năm trước.  

Nhưng không biết rằng lúc này Dương Bách Xuyên càng kích động hơn!  

Dưới đáy lòng Dương Bách Xuyên, chuyện của ba mẹ vẫn luôn là nỗi niềm bị anh chôn giấu nơi sâu nhất.  

Nhất là chuyện về người ba Dương Quốc Trung. Đến giờ anh vẫn còn nhớ năm mình bốn tuổi, bà nội cầm một tờ giấy báo của bộ đội khóc to, toàn thân như quả bóng xẹp hơi...  

Khi còn nhỏ anh không có năng lực đi tìm chân tướng ba mình mất tích. Bây giờ anh đã tốt nghiệp đại học, cũng đã kiếm ra tiền, quyết định đi tìm nguyên nhân thật sự dẫn đến ba mình mất tích.  

Nhưng không ngờ hôm nay Vương Mộ Sinh - người anh vô tình gặp gỡ - lại là chiến hữu của ba anh, sao Dương Bách Xuyên lại không kích động cho được?  

Cuối cùng anh cũng được tiếp xúc với người biết tình hình của ba mình, lại còn là chiến hữu của ba.  

Dương Bách Xuyên nhìn Vương Mộ Sinh, giọng nói hơi khàn: "Chú Vương... rốt cuộc là tại sao ba cháu lại mất tích? Ba thuộc binh chủng nào? Tại sao năm đó bà nội cháu đi hỏi thăm cũng không tra được gì?"  

Câu nói của Dương Bách Xuyên làm Vương Mộ Sinh sực tỉnh, thở dài một tiếng: "Con trai à, ba cháu không phải sĩ quan bình thường, có thể nói anh ấy là người thành lập đội đặc chiến Thanh Long Trung Quốc, tất cả đều là cơ mật. Chuyện này phải kể từ hơn mười năm trước..."  

Tiếp đó Vương Mộ Sinh kể cho Dương Bách Xuyên nghe ngọn ngành mình quen ba của Dương Bách Xuyên như thế nào, tại sao mất tích. 

Bình luận

Truyện đang đọc