SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhà họ Trần hắn là gia tộc lớn mạnh trong võ giả cổ ở thời chiến, chỉ đáng tiếc sau khi không thể truyền thừa được, đã xuống dốc không phanh, thậm chí cùng chẳng vào nổi giới võ cổ, có có thể đứng ngoài rìa, miễn cũng được coi là nửa gia tộc võ giả cổ.   

Mấy năm này hắn bái sư học nghệ khắp nơi, nhưng bản thân cường giả Ám Kình rất ít, dù là có người cũng không thể truyền thừa lại cho một người ngoài như hắn được.  

Gặp được Dương Bách Xuyên cũng giống như mọi lần, cầu xin thử, ngộ ngỡ Dương Bách Xuyên có thể chỉ điểm khiến hắn vượt qua Minh Kình, tiến vào Ám Kình thì đời này đã hoàn thành được mong muốn của ông nội rồi.   

Năm nay Trần Bảy Roi ba mươi tuổi, hắn biết qua mấy năm nữa sẽ có cơ hội hoàn thành tâm nguyện của ông nội, nhưng cơ thể hắn lại không ổn.   

Dương Bách Xuyên thấy được vẻ mặt kỳ vọng của Trần Bảy Roi, anh dấy lên lòng trắc ẩn, thật sự sau khi tiếp xúc với Trần Bảy Roi, anh cảm thấy tính cách của người này không xấu, mà còn bày tỏ chân thành với mình, hắn cũng nói cho mình biết việc võ giả cổ đang nhắm đến mình, đây cũng xem như là một ân tình.   

Mặc khác sau khi gây sự với nhà họ Mã và nhà họ Diệp, Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi nguy hiểm, bản thân anh thì chẳng làm sao, nhưng người thân bạn bè bên cạnh không thể lúc nào cũng bảo vệ được, có lẽ có thể chiêu mộ được mấy võ giả cổ như Trần Bảy Roi đến bảo vệ người nhà.  

Sau đó cho bọn họ tâm pháp tu luyện, đây là một cuộc giao dịch công bằng.  

“Tôi có thể đưa cho anh hết tâm pháp tu luyện võ công, nhưng tôi có một điều kiện.”  

Dương Bách Xuyên nhìn Trần Bảy Roi nói.  

“Điều gì? Chú...chú có thể đưa cho tôi tất cả tâm pháp tu luyện võ công sao?” Trần Bảy Roi cho rằng bản thân mình nghe nhầm? Ý muốn ban đầu của hắn là muốn Dương Bách Xuyên chỉ điểm xem bản thân có thể đột phá hay không.  

Hắn chưa từng nghĩ sẽ lấy được tâm pháp luyện võ công, bởi vì hắn biết ở giới võ cổ, tâm pháp tu luyện của mỗi một môn phái mỗi một gia tộc đều là báu vật, không người nào được tiết lộ, thậm chí trong một gia tộc hay một môn phái, chính người dòng chính truyền thừa tâm pháp cũng phải tìm nhân tài có thể truyền thừa.  

Hắn tuyệt đối chẳng ngờ rằng Dương Bách Xuyên có thể dứt khoát nói cho mình tất cả tâm pháp tu luyện võ công?  

Điều này khiến Trần Bảy Roi tưởng rằng tai mình nghe nhầm mới hỏi lại.   

Dương Bách Xuyên cười lại nói với hắn: “Tôi ở Cố Đô có vài sản nghiệp, mà tôi sẽ sắp xếp ổn cho người nhà rồi, nhưng anh cũng biết tôi gây sự với nhà họ Mã, tôi không yên tâm về người nhà mình, cần người bảo vệ, vị vậy ý tôi là chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, tôi sẽ cho anh hết tâm pháp tu luyện võ công, mà đảm bảo là tâm pháp tu luyện có giá trị.”  

Trần Bảy Roi ngây người vài giây rồi nhanh chóng đứng dậy chắp tay, vẻ mặt đầy kích động: “Cảm ơn tiên sinh rất nhiều, cảm ơn tiên sinh rất nhiều, tôi đồng ý tôi đồng ý.” Trong lòng hắn thì Dương Bách Xuyên thật sự là chẳng có điều kiện gì cả, bảo vệ người có thể có được toàn bộ tâm pháp tu luyện, quả là cho không.  

Mà hắn cũng đoán rằng sau lưng Dương Bách Xuyên là một thế lực rất lớn ở giới võ cổ, người thuận miệng có thể đồng ý cho hết tâm pháp luyện võ điều này đã nói rõ sự truyền thừa của người ta rất phong phú, không thiếu người truyền thừa, điều này là nội tình thế nào đây?   

Có thể ở bên cạnh anh là cơ duyên lớn.   

“Anh Trần đừng khách sáo, anh và tôi cũng coi như là thỏa mãn nhau, hiện tại tôi viết tâm pháp cho anh, nhưng có một điều không được truyền ra ngoài. Còn nữa, mấy ngày nay, anh chuẩn bị một chút đi, tôi cần phải về quê, hai ngày nữa mới quay lại Cố Đô, anh về với tôi được không, không vấn đề gì chứ?  

Dương Bách Xuyên có thể chiêu mộ võ giả có thể sử dụng tiên pháp như Trần Bảy Roi cũng rất vui, anh tin chỉ cần Trần Bảy Roi tu luyện “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” của anh truyền lại thì đột phá đến Ám Kình không khó, sau này hắn sẽ là một trợ thủ đắc lực.

Bình luận

Truyện đang đọc