SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ấy nói rằng đó là niềm nuối tiếc nhất trong đời mình, sự xuất hiện của chị chính là một kiểu ký thác nỗi niềm. Tiếc là chưa đầy nửa năm thì ông ấy phát bệnh trong lúc đang dùng bữa, nghẹt thở qua đời. Sau đó chị thừa kế tài sản của ông ấy - một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu."  

Viên Kim Phượng bình tĩnh kể lại câu chuyện về bản thân mình với vẻ mặt tự giễu.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không cười nhạo cô ấy, ngược lại càng cảm thấy Viên Kim Phượng rất đáng thương.  

Về chuyện cô ấy lựa chọn kết hôn với một ông già hơn bảy mươi tuổi, anh có thể thấu hiểu. Khi con người rơi vào cảnh khốn cùng, nếu bế tắc thì ngay cả chuyện giết người phóng hỏa cũng làm được, huống chi chỉ cần lấy một ông già bảy mươi là có thể thay đổi vận mệnh của mình.  

Vả lại sau khi kết hôn, ông lão kia không chạm vào Viên Kim Phượng, nếu nói hai người kết hôn thì chẳng thà nói là thương nhân Hồng Kông kia tìm một nơi gửi gắm nỗi niềm về mối tình đầu.  

Có lẽ trong mắt người ngoài, Viên Kim Phượng là một kẻ vì tiền mà không từ thủ đoạn, lấy một lão già. Nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng cô ấy làm vậy là vì sinh tồn.  

Đừng thấy xã hội ngày nay phồn hoa như gấm mà lầm, có ai biết được vẫn có người lận đận long đong?  

Vẫn có người giống như con kiến vùng vẫy giữa dòng đời.  

Có người vì lý tưởng mà gánh áp lực lớn bò lê bò lết như ốc sên.  

Ai cũng là người bình thường, không có ai cao quý hơn ai. Có lẽ cũng có người cao quý đấy, nhưng chắc chắn chỉ là số ít.  

Ngay cả bản thân Dương Bách Xuyên, nếu không có truyền thừa tu chân của sư phụ thì khi nghe Viên Kim Phượng nói muốn tặng một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu, anh nhất định sẽ động lòng, bởi vì anh chỉ là hạt bụi nhỏ bé chốn hồng trần.  

Không ai tránh được chữ tục, câu chuyện của Viên Kim Phượng chỉ là một bức tranh thu nhỏ giữa hàng ngàn hàng vạn sinh linh. Dương Bách Xuyên tin rằng có rất nhiều người giống cô ấy.  

Về việc Viên Kim Phượng muốn tặng công ty, Dương Bách Xuyên nhìn ra cô ấy tuyệt đối không giả vờ thăm dò, mà là thật lòng muốn tặng anh.  

Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ nhận ư?  

Đáp án là không.  

Vẫn là câu nói kia, anh là người tu chân, là một người đàn ông, người đàn ông tu chân đầu đội trời chân đạp đất.  

Đừng nói là giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu, cho dù hơn tỉ anh cũng không cần.  

Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Viên Kim Phượng sau khi kể chuyện xong, Dương Bách Xuyên mỉm cười vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho cô ấy: "Chị Kim Phượng, chị là nha hoàn bưng trà rót nước của em, em là chủ nhân của chị, sau này em sẽ có nhiều tiền hơn chị, vì vậy chị cứ giữ lại công ty cho mình đi. Nếu một ngày nào đó em biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi thì em mới quay về tìm chị, rồi chị bao nuôi em có được không?"  

"Phụt! Cậu đó, chẳng đứng đắn gì cả. Chị nghiêm túc đấy, không đùa với cậu đâu." Viên Kim Phượng bị từ "bao nuôi" của Dương Bách Xuyên chọc cười.  

"Em cũng nghiêm túc mà. Còn nữa, chị đừng để bản thân sống mệt mỏi quá, sau này hãy vui vẻ lên, tuyệt đối đừng nghĩ mình là sao chổi. Chị là nữ thần trong mắt em. Tốt xấu gì chị cũng là phú bà, sao lại mê tín lạc hậu như thế. Chị coi mấy ngày nay em ở cạnh chị suốt, chẳng phải em vẫn khỏe re đấy sao?  

Được rồi, chị đừng suy nghĩ lung tung nữa. Em hiểu hành vi của chị, chị cũng đâu làm gì sai. Người sống vì mình chứ không phải sống cho người khác nhìn. Từ giờ trở đi chị chính là nha hoàn của em. Em là chủ nhân, không cho phép chị buồn bã. Hì hì, ngày mai chị nhớ đến hồ Tiên Nữ, em đợi chị cùng tắm chung, ha ha ha!"  

Bình luận

Truyện đang đọc