SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Có thể tưởng tượng được khi kết giới nối thẳng trời cao này xuất hiện sẽ đưa tất cả các cao thủ núi La Phù lại đây, không chừng đây sẽ là một trận gió mây mưa máu. Dương huynh đệ, ta nghĩ chúng ta cần lui lại, nơi địa cung xuất hiện, chắc chắn tồn tại thiên tài địa bảo.  

Nhưng đứng trước ích lợi thường thường biểu thị có giết chóc, con đường tu đạo yêu cầu xu cát tị hung, chuyện chồn Tầm Bảo chúng ta không trộn lẫn nổi. Khả năng cao nơi này chính là một địa chung quan trọng của núi La Phù, chúng ta không chen vào nổi, không chừng còn sẽ dẫn lửa vào người, 36 kế chạy là thượng sách.  

Ca ca ta dẫn ngươi đi nơi khác tìm vận khí, núi La Phù to lớn, nơi có thiên tài địa bảo không chỉ có nơi này, không ngờ lần đầu tiên chúng ta tổ đội đã gặp phải loại chuyện này, thật sự ngượng ngùng.”  

Mặc dù Từ Vĩ nhìn Dương Bách Xuyên nói chuyện, nhưng híp mắt lại phân tích, nhưng khuôn mặt bụ bẫm che lấp đi, làm cho hắn không nhìn rõ biểu tình khi nói chuyện của hắn ta.  

Nhưng mặc kệ Từ Vĩ nói chuyện thật giả thế nào, Dương Bách Xuyên rất thoải mái khi nghe được những lời này, mở miệng nói: “Cảm ơn đại ca Từ, nhưng ta tưởng ở lại nhìn kỹ rồi tính.”  

Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ không đi, chồn nhỏ còn ở trong hố to không rõ tình hình, bên ngoài còn có ba lão già Nguyên Anh trung kỳ nhìn chằm chằm chồn nhỏ như hổ rình mồi, làm sao hắn có thể rời đi, nhưng vẫn rất cảm ơn Từ Vĩ.  

Bởi vì tính cách tự quen thuộc của Từ Vĩ cộng thêm nói chuyện với Dương Bách Xuyên hoàn toàn không xem thấp khinh thường dù tu vi của hắn ta là Nguyên Anh sơ kỳ, từ lúc bắt đầu đều giao lưu bình đẳng.  

Tất nhiên trong đó cũng có sự tồn tại của Yêu Vương Tiểu Bạch, nhưng chung quy lời nói này cũng vì suy xét cho Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nhớ rõ lời dặn dò của sư phụ Vân Thiên Tà, con đường tu chân hiểm ác, không thể dễ dàng tin tưởng người khác, vì vậy từ lúc bắt đầu chưa từng tin tưởng Từ Vĩ, coi như một cuộc hợp tác tạm thời, vì tìm được chồn nhỏ mà thôi.  

Từ Vĩ mập mạp cũng là một người kỳ lạ, bị Dương Bách Xuyên kêu một tiếng đại ca Từ, ngay lập tức trên mặt cười nở hoa, cười ha ha nói: “Nếu ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ngươi muốn ở lại, vậy đại ca sẽ ở lại cùng với ngươi, ha ha.”  

Advertisement

Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co rút, hắn vẫn có chút không thích ứng với loại tính cách không coi mình như người ngoài của Từ Vĩ.  

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ba lão già ở một bên khác của hố to cũng hoãn lại, chậm rãi mở miệng.  

“Giản huynh có nhìn thấy con nghiệt súc kia không?”  

Dương Bách Xuyên nhìn về phía lão già Vô Ảnh Tông mặc quần áo màu đen đang nói chuyện kia.  

Lúc này Giản Hóa Phàm của  m Dương Tông chậm rãi hừ lạnh, nói: “Lão phu vừa mới đi vào liền động phải trận pháp kết giới Thiên Cương Địa Sát, sao có thể nhìn thấy con chồn kia.”  

“Ha ha, lúc trước Hàn Băng Truy Hồn Châm của Giản huynh đâm trúng con chồn kia, chắc chắn Giản huynh có thể cảm nhận được sự tồn tại của chồn Tầm Bảo kia.” Lão già mặc áo trắng của phái Thanh Dương ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói.  

Khi Dương Bách Xuyên nghe thấy người này nói chồn nhỏ bị Hàn Băng Truy Hồn Châm của Giản Hóa Phàm đâm trúng, sát khí trong lòng bùng lên, hai tay nắm chặt, xương cốt kêu răng rắc.  

Lúc này Giản Hóa Phàm trong mắt hắn chỉ có hai từ -- đáng chết!  

Ba lão già này đều không phải thứ tốt gì, tất cả đều đáng chết.  

Đáng tiếc… Tu vi không đủ, hắn chỉ có thể tạm thời khắc ghi mối thù này vào trong lòng.  

Lại nghe Giản Hóa Phàm nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Phương huynh, Thường huynh, chúng ta cũng đừng vòng vo, lão phu thừa nhận cảm nhận được con chồn nhỏ kia đang ở trong đó thông qua Hàn Băng Truy Hồn.  

Nhưng bây giờ nơi này xuất hiện kết giới Thiên Cương Địa Sát, chứng minh trong cung điện quan trọng của La Phù không thiếu thiên tài địa bảo. Không bằng như vậy, con chồn kia về lão phu, còn bảo vật xuất hiện trong địa cung kia thuộc về các ngươi, được không?”  

Lão già Vô Ảnh Tông họ Phương cùng lão già phái Thanh Dương họ Thường liếc nhau, sau đó hai người gật đầu.  

“Được, theo ý của Giản huynh.”  

“Nếu vậy, chúng ta cần phải nhanh chóng phá vỡ kết giới Thiên Cương Địa Sát này, chờ kết giới này thông thẳng lên trời, chắc chắn rất nhanh sẽ có các cao thủ khác kéo đến.”  

Ba lão già đạt được ăn ý.  

Ngay sao đó lão già Vô Ảnh Tông họ Phương trầm ngâm nói: “Kết giới Thiên Cương Địa Pháp là trận pháp thượng cổ. Mặc dù trải qua ngàn vạn năm sức mạnh sẽ yếu đi, nhưng chưa chắc ba người chúng ta sẽ phá vỡ được.”  

“Cũng chưa chắc, lão phu biết một bí pháp phá kết giới, có lẽ có tác dụng.” Giản Hóa Phàm âm trầm nói.  

“Biện pháp gì? Có tác dụng không?” Trưởng lão họ Thường phái Thanh Dương hỏi.  

“Phương pháp huyết tế, có hiệu quả hay không phải thử mới biết được.”  

Giản Hóa Phàm vừa nói xong liền động thân hình, biến mất tại chỗ.  

Dương Bách Xuyên dựng đứng lông tơ, hắn cảm nhận được sự dao động của một luồng linh khí cường đại trước mặt, không chút suy nghĩ giơ kiếm Đồ Long chém xuống.  

“Ngươi dám ~” Từ Vĩ lạnh giọng nói, cũng tung ra một quyền trước người Dương Bách Xuyên.  

“Grào!” Yêu Vương Tiểu Bạch bổ ra một tia lôi điện.  

Dương Bách Xuyên và Từ Vĩ không ngờ được Giản Hóa Phàm lại không biết xấu hổ như vậy, phương pháp huyết tế trong miệng ông ta chính là dùng hắn để huyết tế, xé kết giới của Thiên Cương Địa Pháp.  

Không hề dấu hiệu, ra tay với hắn.  

“Đùng!”  

Một kiếm của Dương Bách Xuyên, một quyền của Từ Vĩ, một đòn lôi điện của Yêu Vương Tiểu Bạch đồng thời xuất kích đánh vào phía trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Ngay lập tức vang lên một âm thanh rung động nặng nề.  

Dòng khí quay cuồng, Dương Bách Xuyên chấn động lui về sau mấy bước.  

Sắc mặt của Từ Vĩ cũng xanh trắng.  

Yêu Vương Tiểu Bạch gầm nhẹ.  

Ba đòn tấn công liên hợp của bọn họ không có chút tác dụng nào.  

“Hừ ~”

Bình luận

Truyện đang đọc