SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoàn người trong lúc bất giác đã do Dương Bách Xuyên dẫn đầu, nói chung là thiếu niên vương của Yêu tộc Đại Hoang Hầu Đậu Đậu này cũng chờ Dương Bách Xuyên lên tiếng, trong lòng nó từ đầu tới cuối đều chỉ nhận Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Hầu Đậu Đậu rất không vui vì Bạch Khởi và mấy yêu tu bay đi trước, nhưng cũng không nói gì, nó đã quyết định, lần này nhất định rời khỏi Đại Hoang với đại ca Dương Bách Xuyên. Bản thân nó không thuộc về Đại Hoang, quê hương của nó ở Trung Quốc trong Địa Cầu, người thân của nó là Dương Bách Xuyên, là chồn nhỏ.  

Hơn nữa từng nghe Dương Bách Xuyên nói Vân Môn đã xây dựng tông môn ở châu Tây Sơn của Sơn Hải Giới, rất nhiều đệ tử Vân Môn Địa Cầu đều đã đến Sơn Hải Giới, Hầu Đậu Đậu vô cùng vui mừng vì điều này. Trong lòng nó người từ Địa Cầu đến mới là người thân, ở Đại Hoang hơn trăm năm từ đầu tới cuối nó vẫn không quen.  

Nếu không phải vì để có thể giúp được cho Dương Bách Xuyên, với tính cách nóng nảy của nó sẽ không ở lại Đại Hoang.  

Advertisement

……  

Đoàn Người phi thân lên, đáp trên ngọn núi hình cầu khổng lồ, hoặc nói là vùng ven sào huyệt Thao Thiết.  

Dương Bách Xuyên đứng ở bên rìa nhìn qua cũng không khỏi thán phục: “Sào huyệt rất lớn, rất đồ sộ.”  

Lúc hắn đến bên trên sào huyệt Thao Thiết, đứng ở bên cạnh nhìn qua, phát hiện cả sào huyệt Thao Thiết vô cùng giống Tổ chim nổi tiếng của quê hương Trung Quốc, bên trong trống không, từng vòng xoáy xuống, ở giữa là ruột rỗng tạo thành.  

To bằng mười kiến trúc Tổ chim, vô cùng to lớn.  

Huyết quang ngút trời chính là phun ra từ chỗ trung tâm nhất của sào huyệt, cũng không biết chỗ trung tâm nhất của cả sào huyệt sâu cỡ nào, tóm lại đã bị huyết quang ngăn cách không thấy rõ.  

Đứng bên rìa sào huyệt, khí tức huyết sát nồng nặc không ngừng xung kích, mọi người đều phải phóng thích chân khí ngăn chặn, Nguyên Thần đều dao động không vững dưới uy lực huyết sát này.  

Cả sào huyệt Thao Thiết mang lại cho người ta cảm giác như một cánh cửa thông đến Địa Ngục, chắc chắn không phải nơi tốt lành.  

Từng trụ ánh sáng từ bốn phương tám hướng đến, nhao nhao hạ xuống xung quanh sào huyệt Thao Thiết.  

Chưa được chốc lát, Dương Bách Xuyên đã thấy mấy trăm khí tức, quần yêu tụ tập.  

Có yêu tu có Nhân tộc, trong đó còn thấy Cung Thủ của dãy Vân Vụ, cặp sinh đôi Thạch Sơn và Thạch Thủy của Song Thiên Môn, ba người đứng cách mấy trăm mét, gật đầu ra hiệu với Dương Bách Xuyên, coi như là chào hỏi.  

Dương Bách Xuyên cũng gật đầu đáp lễ, Dương Bách Xuyên chưa từng xảy ra xung đột với ba người này, người ta tỏ ý chào hỏi, hắn tất nhiên cũng sẽ không thất lễ.  

Hơn nữa người dám xuất hiện ở cạnh sào huyệt Thao Thiết tám chín phần đều là Yêu tộc, Nhân tộc rất ít, cách đám người Cung Thủ không xa có tám chín tu sĩ Nhân tộc, nhưng trông khoảng cách đứng của từng người không quá gần, hình như có ý giữ khoảng cách.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cau mày.  

Lúc này Diệp Vô Tâm tới gần, giống như biết điều Dương Bách Xuyên nghi ngờ, nàng nói: “Mấy người kia là tán tu, trong đó có mấy người ta từng gặp, đều là người xuất sắc trong số tán tu. Tán tu trước giờ đều là độc lai độc vãng, hôm nay mấy người bọn họ tụ tập với nhau trông giống như đang đợi ai đó xuất hiện.”  

Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Ô Quy đột nhiên nói: “Đại ca, ta thấy a tỷ của ta rồi!”  

Dứt lời, Tiểu Ô Quy kích động gọi: “A tỷ ~”  

Dương Bách Xuyên nhìn theo chỗ Tiểu Ô Quy gọi, cách mấy trăm mét có hơn mười Hải Yêu xuất hiện, người dẫn đầu là một nữ tử mặc bạch y tóc màu tím. Mặc dù cách rất xa, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn thấy rất rõ ràng nữ tử mặc bạch y dẫn đầu, cũng chính là a tỷ mà Tiểu Ô Quy gọi, quả thật là một tiên nữ, tiên tử như bước ra từ trong tranh, không nhiễm khói bụi trần gian.  

Sau khi nữ tử thấy Tiểu Ô Quy, ánh mắt lóe qua vẻ căng thẳng nhìn đám người Dương Bách Xuyên, sải bước đi tới.  

Lúc này Hầu Đậu Đậu đột nhiên he he, nói: “Ta nói này Tiểu Ô Quy, ngươi chắc chắn nữ tử kia là a tỷ của ngươi ư?”  

Tiểu Ô Quy gật đầu: “Chắc chắn, nàng chính là a tỷ của ta, tốt với ta nhất đấy ~”  

“Tỷ tỷ ruột?” Giọng Hầu Đậu Đậu càng kỳ lạ.  

“Đương nhiên là tỷ tỷ ruột cùng cha cùng mẹ, không nói với ngươi nữa. Đại ca, ta qua đón a tỷ ta.”  

“Đi đi!”  

Nhìn Tiểu Ô Quy đi về phía nữ tử, Hầu Đậu Đậu nhếch miệng cười, nói: “Đại ca, ngươi nói Tiểu Ô Quy trông xấu vậy, sao tỷ tỷ hắn giống như tiên nữ thế chứ?”  

“Câm miệng ~” Dương Bách Xuyên đá Hầu Đậu Đậu một cái, hắn cảm nhận ra được tỷ tỷ này của Tiểu Ô Quy rất mạnh mẽ, cách rất xa đã có thể cảm nhận được yêu khí ngút trời, còn mạnh hơn cả Thái tử Giao Long kia, hắn sợ cái miệng của Hầu Đậu Đậu đắc tội người ta.  

Trường hợp ngày hôm nay, người có thể đến sào huyệt Thao Thiết đều không phải kẻ yếu, vẫn là bớt gây thêm rắc rối thì tốt hơn.  

“He he, ta không phải len lén nói với ngươi thôi à. Đại ca yên tâm, ta sẽ không nói Tiểu Ô Quy xấu trước mặt hắn đâu…” Hầu Đậu Đậu vẫn là tính cách hèn hạ kia, bây giờ sau khi có thể nói tiếng người, miệng cũng hèn. Đang nói chuyện, lông mày nó chợt cau lại, tự nói: “Ế, con rắn thối và tên xấu xí kia cũng tới rồi!”  

Nghe lời nói của Hầu Đậu Đậu hình như có kiêng dè, trong lòng Dương Bách Xuyên tò mò, vậy mà còn có tồn tại khiến Hầu Đậu Đậu kiêng dè?   

Bình luận

Truyện đang đọc