SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Một đạo chân khí cũng tiến vào cơ thể của Trường Cốc ngay sau đó, hoàn toàn phong ấn tu vi của ông ta.  

Đối với màn tấn công chớp nhoáng của Dương Bách Xuyên, Trường Cốc căn bản không có chút phản ứng nào để đối phó.  

Mấy chục cái tát này tát xuống, Trường Cốc rớt răng đầy miệng, mặt sưng phù thành đầu heo.  

Lúc này Đàm Miêu cầm hai quả lựu đạn trong tay cũng đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

“Tiên sinh ~”  

“Ừm, anh lùi ra phía sau đi.”  

Dương Bách Xuyên xử trí hai quả lựu đạn, trực tiếp nhét một quả vào miệng Trường Cốc, ngay sau đó kéo dây đeo của quả thứ hai, luồng vào cổ áo của Trường Cốc, lập tức đá vào bụng dưới của Trường Cốc như tia chớp, đá bay vẻ mặt hoảng sợ của Trường Cốc lên trời.  

Toàn bộ quá trình chưa đầy ba giây, lúc thân thể Trường Cốc bay ra tám chín mét, lựu đạn nổ tung.  

“Đùng ~”  

Một âm thanh vang lên kinh thiên động địa.  

Tia máu bay đầy trời, cơ thể Trường Cốc trực tiếp bị nổ nát.  

Mọi người thấy được một mặt bạo lực khát máu của Dương Bách Xuyên.  

Người ở ba môn phái không ai không sợ, sắc mặt cả đám tái nhợt, đối mặt với Dương Bách Xuyên những người như họ không có lực đánh trả.  

Cũng không biết Dương điên này sẽ đối phó với bọn họ như thế nào.  

Sau cái chết của Trường Cốc, Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, nhìn về phía chân trời tự nói: “Chị Mai, thù của chị em đã báo rồi, cầu cho chị ở một thế giới khác có thể an giấc ngàn thu.”  

Hiện tại ở giữa sân còn lại người của ba môn phái, Thần Tông, Thanh Thành,  m Nguyệt Môn.  

Những người này đều là một đám người nhân cơ hội tống tiền, Dương Bách Xuyên biết không có một ai tốt cả.  

Giết một người là giết, giết trăm người vạn người cũng là giết, nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với bản thân.  

Đã trải qua bóng ma tử vong lần này, Dương Bách Xuyên hiểu ra một đạo lý.  

Giết người, chính là bảo vệ chính mình, đương nhiên là tất cả kẻ địch.  

Nếu trước đây anh trực tiếp giết nhà họ Hồng, diệt hết nhà họ Hồng, chị Mai cũng sẽ không chết, càng không bị một tấn thuốc nổ làm cho nổ tung.  

âm Nguyệt Môn, Thần Tông, Thanh Thành, ba môn phái này thật sự có hiềm khích với mình, thả bọn họ đi sao? Trên tay ít đi chút sát nghiệt sao?  

Không, ăn một lần thiệt thòi như vậy đã đủ rồi.  

Dương Bách Xuyên quay người lại híp mắt nhìn người của  m Nguyệt Môn cùng ba môn phái chậm rãi mở miệng nói: “Tôi cũng cho các người hai sự lựa chọn, thứ nhất, tự phế tu vi rồi cút đi, thứ hai, tôi giết các người quy tiên.”  

Dương Bách Xuyên nói ra những lời này đằng đằng sát khí.  

Đám người của ba môn phái nghe câu này của Dương Bách Xuyên, một đám hoảng sợ đầy mắt, cả người đều run rẩy hẳn lên. 

Tự phế tu vi? 

Đây mẹ nó còn tàn nhẫn hơn chuyện

giết một người cổ võ giả. 

Bình luận

Truyện đang đọc