SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Tận cùng trùng thiên thứ tư, ba lão quái vật và đám người Hầu Đậu Đậu, Trịnh Bân Bân tất cả đều đang chờ đợi Dương Bách Xuyên leo lên.  

Thiên Hồ và tiểu trích tiên Đường Đường biết được Dương Bách Xuyên vậy mà không cần giúp đỡ từ trong miệng của Huyền Vũ Bắc Minh, hai người rất xúc động, không ngờ Dương Bách Xuyên có thể có nghị lực như vậy.  

Phải biết rằng Tôi Thể đạo này là gian khổ nhất, khó khăn phải chịu vượt quá tưởng tượng, nhất là sau khi hắn xuyên qua nước Thiên Trảm, bây giờ lại bắt đầu Tôi Thể hỏa diễm, thật sự khiến tiểu trích tiên và Thiên Hồ nhìn bằng con mắt khác.  

Cho dù là bọn họ cũng đều cần sức mạnh chân khí để chống đỡ lúc leo lên lửa Thiên Trảm, chỉ có Huyền Vũ Bắc Minh bản thể thiên phú mạnh mẽ là chỉ dựa vào thân xác xuyên qua lửa Thiên Trảm.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên vậy mà cũng chỉ dựa vào sức mạnh thân xác thuần túy xuyên qua lửa Thiên Trảm trùng thiên thứ tư, phải biết rằng đây là lửa Địa Nghiệp còn mạnh mẽ hơn chân hỏa, không phải người bình thường có thể chống đỡ được. Huống hồ còn là biển lửa vạn trượng, số lượng lớn mức độ nhất định thì sẽ biến chất, cho nên lửa Địa Nghiệp ở đây vô cùng mạnh mẽ.  

Tiểu trích tiên Đường Đường thi thoảng nhìn biển lửa không khỏi lo lắng cho Dương Bách Xuyên, lo lắng hắn có thể thông qua biển lửa đi tới tận cùng không.  

“Tới rồi!”  

Huyền Vũ Bắc Minh nhìn biển lửa lẩm bẩm.  

Advertisement

Hắn ta vừa lên tiếng người khác đều chấn động tinh thần, nhìn về phía biển lửa.  

Trong biển lửa xuất hiện một bóng người nhanh chóng lao tới.  

Có điều, ngay sau đó sắc mặt của ba người phụ nữ có mặt chợt đỏ lên, Thiên Hồ phi một tiếng: “Xem ra tên nhóc này có chút bản lĩnh, đi thôi.”  

Sau đó nàng ta dẫn đầu rời đi.  

Tiểu trích tiên Đường Đường và Trịnh Bân Bân cũng lập tức rời đi.  

Không rời đi không được, Dương mỗ đi trong hỏa diễm một chuyến lại là cả người trần như nhộng rồi, cũng may lần này bề ngoài của hắn trong hỏa diễm đều đen nhánh, không rõ ràng giống như lúc bước ra từ trong nước Thiên Trảm.  

“Ha ha, Tiểu Hầu Tử chúng ta cũng đi, xem ra không cần chúng ta bận tâm rồi.” Dứt lời Huyền Vũ cũng đi về phía trước.  

Thấy dáng vẻ của Dương Bách Xuyên, Hầu Đậu Đậu toét miệng cười, rồi theo sát phía sau Huyền Vũ Bắc Minh rời đi.  

……  

Dương Bách Xuyên không biết hình tượng khiếm nhã của hắn đã dọa mấy người đợi hắn bỏ chạy, lúc này cuối cùng đã bước ra từ trong biển lửa.  

“Phù!”  

Hắn phun dài khí đục.  

Dừng ở chỗ nối liền của trùng thiên thứ tư và trùng thiên thứ năm.  

Không thấy mấy người Hầu Đậu Đậu, trong miệng Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu không có nghĩa khí.  

Sau đó nhìn cơ thể của bản thân lúc này hoàn toàn giống như một cục than cháy đen, lập tức thúc giục sức mạnh toàn thân.  

“Loạt soạt ~”  

Lớp vỏ cháy ở bề mặt thân thể bị hỏa diễm đốt ra lập tức rơi rụng.  

Lớp vỏ cháy này là vết bỏng cũng là tạp chất trong người bị tôi luyện thổi tới.  

Sau khi vỏ cháy rơi rụng, lộ ra làn da khiến phụ nữ cũng phải đố kỵ, trông sáng bóng tinh tế, vô cùng mịn màng.  

Thoặt nhìn giống như bắp thịt tinh tế, chỉ có bản thân Dương Bách Xuyên biết trong thân xác của hắn bây giờ ẩn giấu sức mạnh đáng sợ cỡ nào.  

Thân xác lúc trước sau khi đột phá cực hạn, trong máu đã có hai loại sức mạnh Sinh Tử, theo cách nói của sư phụ Vân Thiên Tà, thân xác của hắn đã đạt đến Sinh Tử cảnh.  

Sức mạnh Tử căng vỡ mạch máu nháy mắt thấm vào xương thịt toàn thân, sức mạnh Sinh tinh túy sau nó phục hồi đúc lại mỗi một tấc xương thịt.  

Thân thể của hắn bây giờ vô cùng kỳ diệu.  

Tâm niệm chợt động có thể cứng rắn hơn pháp khí Linh Bảo Tiên Thiên, động lần nữa có thể mềm mại như một sợi dây không xương…  

Dương Bách Xuyên có cảm giác cho dù là trên người hắn thiếu một khúc, lực Sinh ẩn chứa trong máu cũng có thể khôi phục lại.  

Có thể nói chỉ cần máu không cạn, thân xác sẽ không chết, Nguyên Thần không tắt, hắn sẽ không chết. 

Bình luận

Truyện đang đọc