SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lại phát hiện lỗ lớn do một kiếm của anh chém ra trên tường xương trắng đã biến mất.  

Cái lỗ lớn lúc trước đã được sửa chữa hoàn toàn, còn bao trùm một lớp sát khí xung quanh.  

Điều này khiến anh cảm thấy trong lòng nặng nề, thanh kiếm khổng lồ lập tức muốn chém tường xương trắng lần nữa.  

Mà đúng lúc này trong đầu vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: "Dừng lại đi, con chém như vậy cũng vô dụng thôi, Bạch Cốt Yêu có thể sử dụng toàn bộ xương trắng dưới đáy cốc, nếu bây giờ đã bị Bạch Cốt Yêu phát hiện thì tiết kiệm chút sức lực đi.  

"Lão già đáng chết, người cũng nói rất có thể Bạch Cốt Yêu sánh ngang với Kim Đan, ý của người là kêu con ngồi chờ chết đúng không?" Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.  

"Cảm giác từ hơi thở của Bạch Cốt Yêu quả thật là có thể sánh ngang với Kim Đan, nhưng cũng chưa chắc sẽ vô địch. Chung quy cũng là yêu quái, chỉ số thông minh chưa chắc đã lợi hại, không phải là không có biện pháp đối phó. Hơn nữa muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể nghĩ cách từ núi xương trắng trên không.  

Trên đống xương trắng trên không có Lôi Điện chi lực, bị sát khí tỏa ra từ núi xương trắng đập vào trong thời gian dài, Lôi Điện chi lực đã mỏng yếu đi một chút, vì vậy con muốn rời khỏi nơi này, suy cho cùng vẫn phải đối mặt với Bạch Cốt Yêu." Vân Thiên Tà nói.  

"Ặc!" Dương Bách Xuyên bị sư phu Vân Thiên Tà nói tới suýt chút nữa nghẹn chết.  

Anh lập tức bảo: "Lão già chết tiệt, hai tên đồ đệ của con đồ tôn của người vẫn còn ở phía bên kia tường xương trắng đấy, người nói xem phải làm sao đây? Hơn nữa con cũng không có kinh nghiệm đánh nhau với xương trắng mà."  

"Thằng nhóc thối con có thể có chút tiền đồ được không? Chẳng phải chỉ là một đống xương rách nát thôi hả? Con có thể sợ một đống xương hay sa? Về phần Độc Cô Hối và Võ Kiếm thì con không cần lo, bọn nó đã băng qua tường xương trắng, bên kia hẳn là an toàn." Vân Thiên Tà dùng giọng điệu khinh bỉ chửi bới.  

"Được được được, con nghe lời người, người nói xem bây giờ phải làm sao đây?" Dương Bách Xuyên cạn lời.  

"Việc này không nên chậm trễ, nhân lúc Bạch Cốt Yêu vẫn chưa hiện chân thân, con ra tay trước chiếm ưu thế đuổi giết, phá giải trận pháp Bạch Cốt mà nó tạo ra, nghĩ cách rời khỏi từ núi xương trắng trên không." Vân Thiên Tà dặn dò.  

"Con đi rồi Độc Cô Hối và Võ Kiếm phải làm sao bây giờ?" Dương Bách Xuyên cạn lời nói.  

"Bảo con ngu con còn không nhận, rất rõ ràng tường xương trắng xuất hiện bây giờ là trận pháp của Bạch Cốt Yêu, sau khi trận pháp được phá giải, đến lúc đó tất nhiên Độc Cô Hối và Võ Kiếm tự quay về, con dẫn theo bọn nó cùng đi là được."  

"Vậy cũng được à?" Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.  

"Con nghĩ phức tạp thế nào?" Vân Thiên Tà hỏi lại.  

Dương Bách Xuyên: "Ặc được rồi, chỉ mong lão già đáng chết người đừng bị con. Người cũng đã nói Bạch Cốt Yêu có thể sánh ngang với Kim Đan."  

"Thằng nhóc con bớt nói nhảm mau chóng ra tay đi, đợi Bạch Cốt Yêu hiện chân thân thì cơ hội gì cũng không có." Vân Thiên Tà chửi bới.  

"Được được được, để con thử xem." Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong thì giơ kiếm Đồ Long trong tay lên, điều động kiếm khí Huyền Hoàng ra đột ngột phóng tới núi xương trắng.  

Dương Bách Xuyên bước một bước ra ngoài, lúc anh cách núi xương trắng mười mét thì đột nhiên nhảy lên một cái, kiếm Đồ Long trải đầy ánh sáng bạc chém xuống sát khí khổng lồ.  

"Ầm ầm!"  

"A!"  

Kiếm khí dài mấy chục thước chém xuống một cái đã rơi vào trên núi xương trắng bị sát khí bao trùm.  

Bình luận

Truyện đang đọc