SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù sư phụ nói anh thu nhận ba người này rồi truyền thụ công pháp Quỷ đạo nhưng Dương Bách Xuyên cũng cần hiểu rõ tính tình, phẩm chất mới được. Nếu bọn họ là hạng người chỉ biết gieo họa, thế thì còn không bằng diệt sạch.  

Phẩm tính không ổn, có tiềm lực thế nào đi nữa cũng không lọt vào tầm mắt của Dương Bách Xuyên.  

Cũng may, nghe xong chuyện xưa của bọn họ, cảm thụ hơi thở của cả ba, đúng là chưa từng hại người, xem như qua một cửa này.  

Kiều Phúc là nô bộc trong phủ một viên ngoại, theo lời nói của anh ta thì cái chết của bọn họ có liên quan đến tiệc mừng thọ lão gia quý phủ.  

Viên ngoại kia mời một đoàn kịch về phủ hát hí khúc, hai chị em họ Ngô là người của gánh hát, Ngô Mặc Hạ dẫn theo em gái đi kiếm ăn.  

Mỗi khi đến lúc trời tối thiếu gia quý phủ lại theo dõi Ngô Mặc Hạ, kịch diễn tròn bảy ngày, Kiều Phúc cũng yêu thích Ngô Mặc Hạ, đều trai tài gái sắc yêu nhau là chuyện bình thường.  

Thế nhưng Ngô Mặc Hạ lại bị thiếu gia quý phủ cưỡng ép ức hiếp, Kiều Phúc lỡ tay đánh chết đối phương, ba người cuống quýt bỏ trốn. Cuối cùng vừa chạy tới tòa miếu đổ nát ngoài thành thì bị tay sai viên ngoại chặn lại, ra lệnh châm lửa đốt cháy tòa miếu, ba người trốn bên trong sống sờ sờ bị thiêu chết.  

Tòa miếu đổ nát tám trăm năm trước kia chính là căn biệt thự hiện tại, cũng là nơi ba người chết cháy.  

Vốn dĩ bọn họ cho rằng bản thân đã chết rồi, nào biết phía dưới lại có khí âm sát dẫn dắt linh hồn bọn họ xuống dưới, cơ thể đã chết nhưng linh hồn vẫn còn sống. Quan trọng hơn là bọn họ phát hiện một ngôi mộ lớn nằm ngay phía bên dưới, không biết là mộ của người nào. Hơn tám trăm năm qua, ba linh hồn vẫn sinh sống dưới mộ mãi cho đến ngày hôm nay.  

Theo lời của Kiều Phúc, sát khí trong mộ rất nặng, thật sự phát ra từ phía mộ chính, bọn họ cũng không dám tới gần, tỉnh tỉnh mê mê dựa vào sát khí chủ mộ tỏa ra suốt mấy trăm năm qua mà ngưng tụ thành Linh Thể.  

Dương Bách Xuyên biết sát khí trong miệng Kiều Phúc chính là ma khí hoặc một kiểu linh khí, hơn tám trăm năm, ba người này nhờ có linh khí bồi dưỡng mới thành Linh Thể, chẳng những linh hồn không bị tiêu tán, ngược lại sống rất thoải mái.  

Ngay cả linh thú muốn mở linh trí, trong lúc vô tri vẫn theo bản năng hấp thụ linh khí, chạm đến cánh cửa tu luyện. Giống như sư phụ nói, nếu bọn họ có công pháp tu luyện, luyện suốt tám trăm năm, anh mà đụng phải thì chỉ còn nước bỏ chạy.  

Đáng tiếc ba người chỉ là người bình thường chết đi, không hiểu con đường tu luyện, có thể thành tựu Linh Thể trong lúc vô tình đã coi như cơ duyên.  

Hôm nay bọn họ gặp phải anh mới thật sự là vận may bùng nổ.  

Dương Bách Xuyên tin rằng, chỉ cần cho ba người kia tu luyện công pháp Quỷ đạo Phong Đô Quyết sư phụ truyền cho mình, căn cơ vững chắc bọn họ bồi đắp suốt tám trăm năm sẽ có bước tiến nhảy vọt, nói không chừng có thể trở thành tay sai của mình.  

Đương nhiên ba người Kiều Phúc không thể rời khỏi sát khí, phạm vi hoạt động tối đa chỉ trong vòng trăm mét là vì bọn họ không tu luyện công pháp, Linh Thể rời khỏi linh khí bồi dưỡng sẽ không ổn định, nếu tu luyện, về sau có thể sống tự do.  

Dương Bách Xuyên vô cùng hứng thú với ngôi mộ ba người sống, dựa theo lời của bọn họ, đối phương có thể sống đến bây giờ hoàn toàn dựa vào sát khí chủ mộ phát ra bồi dưỡng thành Linh Thể, nói cách khác bên trong ngôi mộ nhất định có bảo vật.  

Nói không chừng rất có thể là Linh Mạch hoặc là chí bảo nào đó cũng nên.  

Tóm lại trong lòng Dương Bách Xuyên rất tò mò, liền hỏi: "Ngôi mộ trong lời mấy người cụ thể nằm ở đâu?”  

Bình luận

Truyện đang đọc