SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Khiến cả một mỹ nhân ngư tương đương Tiên Thiên tầng hai là Hạ Lộ phải dùng hết toàn lực đối phó.  

Thấy cảnh này xong, Dương Bách Xuyên không vội lên giúp đỡ, chính vì thấy Hạ Lộ vẫn còn đủ sức, mà anh cũng bận quan sát nhược điểm của báo yêu, tìm cơ hội ra tay.  

đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử ở cách đó mấy mét cũng đang quan sát, thỉnh thoảng còn xì xầm mấy tiếng.  

Bách Sơn đi đến lại hít khí lạnh mà bảo: "Trước khi đến tôi đã nghe người của sư môn nói ở đây có thú dữ mạnh đến mức so được với Tiên Thiên, bây giờ xem ra là thật. Có thể chịu được tấn công của đàm chủ Hạ không rơi vào thế dưới, con báo đen này bất phàm đấy, sợ đã sinh linh trí rồi!"  

Nghe được lời của Bách Sơn, Dương Bách Xuyên thấy hơi ngạc nhiên. Không ngờ Bách Sơn cũng có kiến thức bất phàm, biết được là mãnh thú sinh linh trí.  

"Bách Sơn có phát hiện ra nơi này có gì lạ không?" Sau khi lên đây, Dương Bách Xuyên không hề thấy hào quang gì cả bèn hỏi Bách Sơn. Ở đây nhất định có thứ gì đó, nếu không... Hạ Lộ sẽ không đi lên đây, và không đánh nhau với yêu thú.  

Nghe thấy câu hỏi của Dương Bách Xuyên, đôi mắt Bách Sơn đảo vòng: "Tuy là sư tổ không nhìn thấy có gì đặc biệt, nhưng nhìn từ tình hình báo đen đang tấn công đàm chủ Hạ, có thể thấy con vật kia luôn bao vây lấy phạm vi ba mét cách tảng đá, không hề đi thêm lấy nửa bước, chứng tỏ bản thân tảng đá, hoặc xung quanh nó có gì đó, là thứ mà con báo đang bảo vệ."  

Sau khi nghe Bách Sơn nói xong, Dương Bách Xuyên gật gù, cảm thấy Bách Sơn phân tích hợp lý. Tiếc là ở đây quá xa, chưa kể tảng đá vẫn luôn bị che lại, không thấy được là xung quanh nó có vật gì.  

Nhưng mà phân tích của Bách Sơn không sai.  

Hạ Lộ đánh nhau với yêu thú như vậy hẳn cũng phải có lợi gì mới đúng, chuyện này cũng khiến cho Dương Bách Xuyên hiếu kỳ.  

Mà ngay lúc này, Nguyên Thần Tử ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Đàm chủ Hạ, tôi đến giúp bà!" Vừa nói, ông ta vừa bay vọt lên, thẳng đến chỗ Hạ Lộ và báo đen.  

Ngay sau đó, đạo trưởng Trường Linh cũng theo sát phía sau, nói: "Bần đạo cũng hỗ trợ đàm chủ Hạ một tay!"  

Hành động này của bọn họ khiến cho Dương Bách Xuyên sửng sốt, phản ứng đầu tiên của anh là biểu hiện cả hai lần này không tệ.  

Tuy nhiên, Bách Sơn ở bên cạnh cũng đã hừ lạnh mà bảo: "Hai tên cáo già ngụy quân tử, không phải vì muốn trục lợi thôi à. Sư tổ, chúng ta cũng đi góp vui đi, đừng để bị hai con cáo già đoạt lợi!"  

Nghe được tiếng mắng của Bách Sơn, Dương Bách Xuyên lập tức sáng tỏ. Hạ Lộ đã phát hiện ra thiên tài địa bảo gì đó khiến báo yêu bị làm cho phẫn nộ. Ban nãy Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh miệng nói hỗ trợ nhưng thực chất là đi kiểm tra có thiên tài địa bảo gì không, nếu có thì sẽ tiện tay cướp lấy.  

Quả nhiên. Dương Bách Xuyên nhìn thấy bọn họ đi lên rồi thì không hề trực tiếp ra tay đánh với báo yêu, giúp Hạ Lộ, mà còn đi vòng qua Hạ Lộ và báo yêu, một trái một phải xông về phía tảng đá.  

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dương Bách Xuyên chửi bới: "Vô sỉ! Chúng ta cũng lên đi!" Sau khi nói vậy với Bách Sơn, Dương Bách Xuyên tiên phong vọt lên.  

Nếu là Hạ Lộ phát hiện ra, dù có phải thiên tài địa bảo gì không, Dương Bách Xuyên cũng sẽ giúp Hạ Lộ bảo vệ, tuyệt đối không để Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh cướp mất, nhất là Nguyên Thần Tử.  

Anh lên xuống mấy cái đã tiếp cận chiến trường. Lúc này trong tầm mắt Dương Bách Xuyên xuất hiện một gốc cây đang tỏa ra hào quang ngũ sắc bên dưới hòn đá, trông hệt như một đụn mây.  

Bách Sơn theo sau thấy vậy gần như la lên: "Hào quang ngũ sắc! Sư tổ, đó là... Linh Chi nghìn năm! Là chí bảo đó!"

Không cần Bách Sơn nói, Dương Bách Xuyên cũng nhận ra đó là linh chi. Hơn nữa Dương Bách Xuyên đã tìm hiểu không ít ghi chép về linh chi, bao gồm sách đọc ở trường và Cẩm Nang Linh Dược của sư phụ Vân Thiên Tà.

Bình luận

Truyện đang đọc