SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Tư Đồ Nhất Tu lạnh lùng hừ mũi, sau đó xoay người tiến vào đại điện.  

Ông lão họ Vương quay sang nhìn Dương Bách Xuyên, khẽ mỉm cười cất lời: "Chào bạn nhỏ Dương, tôi là Vương Thái Sinh, Vương Huyền Cơ là em họ của tôi. Tôi đã nghe lão nhắc đến cậu từ lâu, tiếc là Huyền Cơ đi đó đi đây mãi không về, có điều lão nhờ tôi tiếp đãi đón cậu."  

Dương Bách Xuyên lập tức tỏ tường, thì ra ông lão này là anh họ của Vương Huyền Cơ, hèn chi ông ấy ra mặt giúp mình. Dương Bách Xuyên lập tức chắp tay chào hỏi: "Vãn bối bái kiến lão tiền bối Vương."  

"Không cần đa lễ. Huyền Cơ nói cậu là thiên tài. Cậu cứ gọi tôi là lão Vương cũng được, ha ha!" Vương Thái Sinh là người không câu nệ tiểu tiết.  

Nghe ông ấy nói vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy thân thiết hơn nhiều.  

Lúc này Ngô Nam mới giới thiệu lão Tôn. Hóa ra lão Tôn tên Tôn Tư Quần, là thiên tỉnh giả, có thiên phú gì thì Ngô Nam không giới thiệu.  

Ba người giới thiệu làm quen lẫn nhau, sau đó đi vào đại điện.  

Bấy giờ Ngô Nam mới nói nhỏ với Dương Bách Xuyên: "Dương tiên sinh đừng để bụng Tư Đồ Nhất Tu nhé. Ông ấy là thần y của Thần Long Đàm, thời gian ông ấy nghiên cứu và điều trị vết thương nhiễm độc của Chu Giáp là lâu nhất. Bây giờ cậu chữa khỏi cho Chu Giáp, rất nhiều người ở Thần Long Đàm đều bàn ra tán vào. Chắc là ông ấy cảm thấy mất mặt nên hôm nay mới gây khó dễ cho tiên sinh, kỳ thực ông ấy không phải người xấu."  

Dương Bách Xuyên chỉ cười ha ha với Ngô Nam chứ không đáp lời.  

Đùa gì thế, con mẹ nó tôi chào hỏi ông ta với thái độ kính trọng nhưng lại nhận về lời mắng chửi, vậy mà còn mong tôi không so đo?  

Không thể chữa khỏi vết thương do trúng độc của Chu Giáp chứng tỏ Tư Đồ Nhất Tu bất tài, dựa vào đâu mà trút giận lên người anh đây?  

Tốt nhất là lão già này đừng động vào mình, nếu không mình sẽ cho lão đẹp mặt.  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ ra ngoài khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng anh cũng không thích bị ức hiếp, lại càng chẳng sợ ai.  

Sau khi mấy người ngồi xuống, Ngô Nam đi thẳng vào vấn đề: "Dương tiên sinh, tôi đã tìm được hết các loại linh dược trong danh sách cậu liệt kê lần trước rồi. Không biết tiên sinh có thể luyện đan hay không?"  

Ngô Nam nói xong, Dương Bách Xuyên đang định trả lời, không ngờ Tư Đồ Nhất Tu ngồi bên cạnh lại lạnh lùng lên tiếng: "Nhóc con nghĩ kỹ rồi hẵng nói. E là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu không thể luyện chế đan dược đúng không?  

Cậu phải biết rằng một khi nhận linh dược của Thần Long Đàm chúng tôi mà không luyện chế ra đan dược, thì đến lúc đó sẽ khó ăn nói đấy."  

Dương Bách Xuyên nghe Tư Đồ Nhất Tu nói vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, trong lòng bùng lên lửa giận. Anh lập tức nã pháo: "Lão chết tiệt kia, ông bất tài không có nghĩa là người khác không làm được. Mẹ kiếp, ông mà còn nói năng lỗ m ãng nữa thì coi chừng tôi đánh ông đấy."  

Lão già kia năm lần bảy lượt gây sự, Dương Bách Xuyên không định khách sáo nữa. Nếu anh không lên tiếng thì người ta lại tưởng anh dễ bắt nạt.  

Tư Đồ Nhất Tu giận run người vì bị Dương Bách Xuyên mắng là "lão già chết tiệt". Ông ta là một trong những người đức cao vọng trọng trong Thần Long Đàm, y thuật có một không hai, ra ngoài đều được gọi là lão thần y, hơn nữa là còn là Ám Kình tầng chín giai đoạn sau đại viên mãn.  

Trước giờ toàn là ông ta trách mắng người khác chứ đã bị một tiểu bối mắng bao giờ đâu? Lại còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa trong mắt ông ta nữa chứ.  

Mặc dù lần trước Ngô Nam gặp Dương Bách Xuyên, lúc về cũng khen ngợi anh. Nhưng theo tin tức phản hồi, anh chỉ là võ cổ giả Ám Kình tầng bảy tầng tám mà thôi. Tuy hôm nay Tư Đồ Nhất Tu không cảm nhận được sức mạnh của Dương Bách Xuyên, nhưng ông ta chỉ cho rằng anh dùng bí pháp che giấu mà thôi.  

Tư Đồ Nhất Tu bị Dương Bách Xuyên mắng, sau khi hoàn hồn ông ta lập tức híp mắt đứng phắt dậy, vèo một cái đã xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, vươn tay tung một chưởng tấn công anh: "Nhóc con chán sống rồi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc