SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ai dè bản thân vẫn bị người ta áp chế. Tất nhiên ít khó thắng nhiều cũng là một nhân tố, nhưng nguyên nhân cũng là do hắn ta khinh địch.  

Hay nói chính xác hơn là hắn ta không ngờ người tu chân của Nhân tộc lại nhiều thủ đoạn như thế, đa dạng hơn thủ đoạn của Yêu tộc rất nhiều.  

Xét về chiến đấu, Yêu tộc dùng nắm đấm là chính, tính tình ngay thẳng. Trong khi Nhân tộc có thể lợi dụng mọi thứ trong chiến đấu, ví dụ như môi trường xung quanh, pháp thuật của bản thân, nhân số phe mình... đều nằm trong phạm vi có thể lợi dụng. Như vậy tổng hợp các yếu tố, không thể nói là Yêu tộc vô địch trong cùng cảnh giới.  

Bây giờ Bạch Khởi đã hiểu ra cách nói "trong cùng cấp bậc, Yêu tộc mạnh hơn Nhân tộc" chỉ là vớ vẩn.  

Nếu đúng là như thế thì Sơn Hải Giới phải là thiên hạ của Yêu tộc chứ không phải Nhân tộc. Hiện tại Yêu tộc bị con người dồn ép, ở trong Đại Hoang không dám ra ngoài, còn Nhân tộc thì tung hoành Sơn Hải Giới.  

Đương nhiên Bạch Khởi cũng biết nếu như lúc này mình hoàn toàn đạt đến cảnh giới Tứ Chuyển Yêu Đan thì tình thế sẽ khác, hắn ta có thể giết đám người  u Dương Hải Đường dễ như trở bàn tay.  

Tuy hắn ta đã chạm tới ngưỡng cửa Tứ Chuyển Yêu Đan, nhưng dù sao vẫn thiếu một bước.  

Mặc dù Bạch Khởi không thể giết  u Dương Hải Đường trong thời gian ngắn, nhưng hắn ta tin rằng mình có thể làm đối phương trọng thương.  

Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên xông vào trận pháp khiến Bạch Khởi rất căng thẳng. Bởi vì suy cho cùng Dương Bách Xuyên cũng chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, mà trong trận pháp không chỉ có hàng trăm thân binh với tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan sơ kỳ, còn có  u Dương Hải Đường là Kim Đan đại viên mãn, ba tướng quân bên cạnh bà ta đều là Kim Đan hậu kỳ.  

Dương Bách Xuyên xông tới dọa Bạch Khởi sợ hết hồn, cũng chính vì phân tâm nên hắn ta bị  u Dương Hải Đường đâm một nhát vào ngực, để lại vết thương sâu tận xương.  

"Hiền đệ hồ đồ! Đệ ra ngoài cho tẩu tẩu vào đây!" Bạch Khởi vẫn lo lắng Dương Bách Xuyên không phải là đối thủ của  u Dương Hải Đường.  

Cùng lúc đó, tướng quân dưới trướng  u Dương Hải Đường sắp tấn công Dương Bách Xuyên.  

"Gừ!"  

Bạch Khởi giận dữ gầm lên, trước ngực chảy máu ròng ròng nhưng hắn ta làm lơ, đánh một tia yêu khí về phía tên tướng quân sau lưng Dương Bách Xuyên.  

"Hừ!"  

u Dương Hải Đường không phải bình hoa, một người phụ nữ như bà ta có thể lên chức thành chủ một thành không chỉ nhờ tu vi mạnh mẽ, mà còn do thủ đoạn, tầm nhìn và tâm tư cao minh. Bà ta hóa giải đòn tấn công của Bạch Khởi trong nháy mắt, vung kiếm không cho đối phương đến gần Dương Bách Xuyên. Bà ta biết rằng một khi Bạch Khởi đến gần Dương Bách Xuyên thì muốn giết Dương Bách Xuyên càng khó hơn.  

Hôm nay bà ta phải lấy mạng Dương Bách Xuyên bằng mọi giá để dễ bề ăn nói với Giản trưởng lão của tông môn.  

Dương Bách Xuyên thấy đại ca Bạch Khởi bị thương ở ngực, hai mắt đã đỏ ngầu. Đương nhiên là hắn biết tại mình nên đại ca mới phân tâm. Hắn lập tức hét to: "Đại ca không cần phải lo cho đệ, huynh đệ chúng ta cứ tập trung giết địch là được. Đệ chẳng thèm để mấy tên râu ria này vào mắt. Đại ca cứ lo giết địch đi, nhớ phải giúp đệ lột sạch  u Dương Hải Đường cho bà ta xấu mặt, đây là lời cam kết của ta dành cho thành chủ  u Dương lúc trước, ha ha ha!"  

Dương Bách Xuyên cố ý nói bằng giọng điệu thoải mái bông đùa thật ra là để tạo bầu không khí cho đại ca Bạch Khởi có thêm tự tin, đừng phân tâm vì mình.  

Quả nhiên Bạch Khởi nghe thấy lời nói tinh nghịch của hắn thì thoáng sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to. Đúng là lúc này Bạch Khởi đã yên tâm hơn nhiều. Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta nghĩ Dương Bách Xuyên là chủ nhân của thái tử điện hạ, tùy tiện phất tay cũng có thể lấy ra báu vật thiên địa như linh đào, như vậy sao có thể là người đơn giản?  

Bạch Khởi không suy nghĩ lung tung nữa, lớn tiếng nói: "Được, vi huynh đồng ý với yêu cầu của đệ, hãy xem hôm nay vi huynh lột sạch  âu Dương Hải Đường để báo thù xả giận cho đệ."  

Đoạn đối thoại giữa hai người làm cho  u Dương Hải Đường tức run người, buông lời mắng mỏ: "Một con vượn trắng súc sinh, một thằng nhãi miệng còn hôi sữa, hôm nay bản tọa phải chém các người thành nghìn mảnh. Giết!"  

"Ha ha ha, bà già kia chiến đi, hôm nay ai chết còn chưa chắc!" Dương Bách Xuyên ở đằng xa cất tiếng cười to để chọc giận  u Dương Hải Đường. Chỉ có chọc giận bà ta thì bà ta mới để lộ sơ hở, tạo cơ hội cho đại ca tấn công.  

Thật ra tên họ Dương nào đó cảm thấy  u Dương Hải Đường không già chút nào, bề ngoài cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trông rất quyến rũ. Chẳng qua là hắn cố ý gọi đối phương là bà già mà thôi.  

Hai bên cãi nhau,  u Dương Hải Đường nổi trận lôi đình, bắt đầu điên cuồng chém giết Bạch Khởi. 

Bình luận

Truyện đang đọc