SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sắc mặt của đám người Bách Sơn ngưng trọng, bọn họ đều biết lão ma Đinh tu luyện một loại huyết công, có thể ăn mòn bất cứ thứ gì, cho nên từ trước đến nay đều không coi ai ra gì, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.  

Mà Dương Bách Xuyên thân ở trong sương mù cũng nheo mắt lại, anh biết lão ma Đinh nói chuyện với Tiên Thiên tầng hai như Bách Sơn mà cũng không kiêng dè gì thì chắc chắn vẫn còn đòn trí mạng nào đó, hiện tại xem ra máu của ông ta chính là đòn trí mạng.  

Vốn không có ý định để thuỷ triều trùng độc giết chết ông ta, chỉ là muốn ép ông ta bày ra đòn trí mạng, mục đích này xem như đạt được rồi.  

Máu của Đinh Dương có sức ăn mòn rất mạng và linh lực dao động, hẳn là bí pháp nào đó, Dương Bách Xuyên ghi lại đáy lòng, nếu lát nữa đối đầu phải cẩn thận mới được.  

Nhìn thi thể kiến độc rắn độc chất đống như núi trong vòng tám chín mét quanh người Đinh Dương, Dương Bách Xuyên tự nhủ: “Xem ra lão ma đầu ông rất nhiều máu, hay là thêm nhiều rắn độc và kiến độc nữa nhỉ? Ông đây cũng không tin chơi không chết lão già khốn khiếp nhà ông.”  

Tiếng huýt sáo tiếp tục thổi, trong nháy mắt lại có đợt thuỷ triều trùng độc khổng lồ tập trung về phía Đinh Dương.  

......  

Đối với Đinh Dương, ông ta thi triển Huyết Ma Đại Pháp là cái giá tương đối lớn, một chiêu này đích thật khiến cho võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai cũng không dám đối đầu với ông ta, nhưng thi triển không được mấy cái.  

Ông ta thi triển một lần chính là thoát thân cho mình, một lần đã bỏ ra cái giá rất lớn.  

Sắc mặt trắng bệch, Đinh Dương giận dữ quát về phía đạo trưởng Trường Linh: “Đạo trưởng Trường Linh, còn không mở cửa đá, ông muốn lão phu chết ở chỗ này để cho Thần Tông tôi tìm Côn Luân của ông tính sổ sao?”  

Đinh Dương chịu không nổi, đành lấy Thần Tông ra uy hiếp đạo trưởng Trường Linh.  

Nghe vậy, khoé miệng đạo trưởng Trường Linh giật giật, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Côn Luân tôi còn sợ Thần Tông của ông sao?  

Nhưng nghĩ lại, vẫn nên chuẩn bị mở cửa đá.  

Mặc dù không có Thần Tông, nhưng cũng không muốn quá khó coi, Thần Tông là môn phái đứng đầu trong tông môn cổ xưa ở nước ngoài, thế lực vẫn không kém.  

Côn Luân cũng có giao dịch với tông môn nước ngoài, ví dụ như trao đổi một ít hải sản thiên tài địa bảo,... cho nên thật đúng là không thể nhìn Đinh Dương bị đùa chết.  

Một câu nói của lão tổ Địa Tâm là Dương Bách Xuyên đang khống chế thuỷ triều trùng độc, đạo trưởng Trường Linh cũng tin rồi.  

Còn về Đinh Dương muốn mở cửa đá, không phải thoáng cái là có thể mở ra, thật ra ông ta hiểu được là Đinh Dương bảo ông ta làm người hoà giải khuyên bảo Dương Bách Xuyên.  

Nghĩ vậy, đạo trưởng Trường Linh hướng về phía sương mù mở miệng nói: “Dương đạo hữu có thể nể mặt lão đạo mà dừng tay~”  

Dương Bách Xuyên nghe được đạo trưởng Trường Linh kêu to, không để ý tới mà vẫn tiếp tục tiếng huýt sáo, anh sẽ cho đạo trưởng Trường Linh mặt mũi nhưng không phải hiện tại, nhất định phải dạy dỗ Đinh Dương một trận mới được.  

Mà sau khi Trường Linh nói xong, cũng không chắc Dương Bách Xuyên có cho ông ta mặt mũi hay không, không thấy trong sương mù có câu trả lời, ông ta lại xoay người ra hiệu với đám người Bách Sơn.  

Mấy người đi tới phía sau vách đá dựng đứng, đồng thời ra tay với vách đá.  

“Ầm ầm ầm~” 

Bình luận

Truyện đang đọc