SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Diệp Vô Tâm còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên đã xảy ra chuyện gì, nàng không nhịn được hỏi: "Ngươi... Ngươi làm sao vậy?"  

Dương Bách Xuyên bị Diệp Vô Tâm cắt ngang cơn mơ, lúc này mới phát hiện hoàn cảnh lúng túng của mình, hắn cười ha ha bảo: "Không có sao hết, tôi chỉ đang nhớ tới một chuyện rất buồn cười tôi, ha ha!"  

Ậm ờ giải thích cho Diệp Vô Tâm xong, người nào đó họ Dương vẫn không nhịn được chỉ muốn cười.  

Hết cách rồi, cứ hễ nghĩ về việc nếu đám người Hắc Hoa bà bà phát hiện ra bọn họ liều sống liều chết như vậy mà cuối cùng chỉ đang may áo cưới cho mình, người nào đó họ Dương không muốn cười cũng khó.  

Đối với chuyện Yêu Hồn là pháp bảo thực sự của cung Pháp Bảo, Dương Bách Xuyên không nói với bất kỳ ai cả. Chung quy thì hắn không phải là thánh nhân, hắn cũng giống như các tu giả khác, đều có lòng ích kỷ, hắn cũng không phải là ngoại lệ.  

Hơn nữa, hắn biết rất rõ về sự quý giá của Yêu Hồn Châu, nếu có được chín viên Yêu Hồn Châu, đó chắc chắn sẽ là một bước nhảy vọt trên con đường tu chân của hắn.  

Mặt khác, nếu hắn nói ra thì khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, đến lúc đó ngay cả một viên Yêu Hồn Châu cũng chưa chắc sẽ lấy được. Hơn nữa chín món đồ Linh Khí ở trong cung Pháp Bảo đều là thật, chẳng qua trong lời lão quỷ thuật lại thì ông ta lại chướng mắt chúng, hoặc cũng có thể nói rằng nếu so sánh với Yêu Hồn Châu thì chúng không được xem như pháp bảo. Dương Bách Xuyên có thể giúp những người khác lấy được Linh Khí, nhưng mà hắn sẽ không từ bỏ Yêu Hồn Châu.  

Sau đó Dương Bách Xuyên nói với Diệp Vô Tâm, Lê Nặc và những người khác về chín món đồ Linh Khí trong chín cánh cửa phù văn, bảo bọn họ là sau khi tiến vào thì hãy nghĩ cách chớp lấy thời cơ ra tay cướp đoạt Linh Khí ngay sau khi đám người Hắc Hoa bà bà và Yêu Hồn lưỡng bại câu thương.  

Hắn không đề cập đến một từ nào về Yêu Hồn Châu.  

Hắn và đám người Lê Nặc chia ra làm tám nhóm, mỗi người chọn một cánh cửa nơi pháp bảo được phong ấn, chuẩn bị đi vào tìm kiếm cơ hội.  

Lý do tại sao mà có chín cánh cửa nhưng lại chỉ chia ra tám nhóm thì đây là ý của Dương Bách Xuyên. Theo ý kiến của hắn thì Hắc Hoa bà bà và Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh là khó chơi nhất, nhưng đó là do cờ Chiêu Hồn trong tay Bách Biến thần quân hay là hồ lô khí độc quỷ dị trong tay Hắc Hoa bà bà đều không phải là phàm vật, muốn đối phó với hai người này thì hoàn toàn không được coi khinh họ.  

Ý tưởng của Dương Bách Xuyên là hắn sẽ đi trước đối phó với Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh, còn về phần Hắc Hoa bà bà, hắn cảm giác bà già kia rất không đơn giản nên quyết định giữ lại bà ta đến cuối cùng, không thể để đám người Lê Nặc đi mạo hiểm được, bởi vậy mới chia thành tám nhóm người, tạm thời bỏ qua cho Hắc Hoa bà bà trước.  

Sau khi sắp xếp xong xuôi cho từng người, Dương Bách Xuyên kêu lão quỷ cảm ứng rồi tìm ra vị trí của Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh, sau đó hắn bước vào cánh cửa phù văn.  

Hắn đi vào một mình và không dẫn theo bất kỳ ai. Trong tay Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh có cờ Chiêu Hồn, hoàn toàn không phải kẻ thiện lành gì cho cam, Dương Bách Xuyên dám tìm Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh là bởi vì hắn có lợi thế là không bị hạn chế pháp lực, lại còn có lão quỷ ẩn trong bóng tối hỗ trợ âm thầm nữa, bởi thế hắn rất tự tin.  

Khi Dương Bách Xuyên bước vào cánh cửa có Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh, hắn còn chưa kịp xem xét tình hình trong không gian với một lượng lớn phù văn, sau lưng chợt truyền tới một làn sóng Linh Nguyên dao động.  

Dương Bách Xuyên lập tức bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng mình vừa mới vào đã bị Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh phát hiện, hắn giơ kiếm Đồ Long trong tay lên chuẩn bị tấn công.  

Nhưng mà ngay sau khi nhìn thấy bóng người, hắn vội vàng thu tay lại.  

Nơi mà Linh Nguyên dao động nhấp nháy ở sau lưng chính là cánh cửa mà hắn đã bước qua, hơn nữa người xuất hiện lại chính là Diệp Vô Tâm.  

"Sao ngươi lại tới đây?" Dương Bách Xuyên nhìn Diệp Vô Tâm có chút không nói nên lời. Vốn dĩ bọn họ đã bàn bạc xong xuôi cả rồi, xếp cho Diệp Vô Tâm chung một nhóm với Diệp Ninh, để bảo vệ sự an toàn cho nàng, hắn còn để lại Yêu Vương Tiểu Bạch nữa, không ngờ rằng vị đại tiểu thư này lại đổi ý đi theo mình tiến vào không gian phù văn có Bách Biến thần quân.  

Bách Biến thần quân có những thủ đoạn gì, Dương Bách Xuyên còn chưa được trải nghiệm toàn bộ, nhưng có một điều chắc chắn là cờ Chiêu Hồn không phải thứ xoàng. Có thể nói, mối uy hiếp mà Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh mang đến sẽ không kém hơn Sơn Mộc đạo nhân Mạc Vong là bao, pháp bảo được luyện chế trong tay hai người đều là những pháp bảo tàn nhẫn độc ác dễ bị trời phạt và cũng cực kỳ mạnh mẽ nguy hiểm nữa.  

Hiện tại Diệp Vô Tâm lại đi vào theo, điều này khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thấy đau đầu cực kỳ. Thường thì tiến vào cánh cửa phù văn rất dễ nhưng để mà đi ra ngoài mới khó, hoàn toàn không thể nhìn thấy lối ra, Dương Bách Xuyên cần phải dùng chìa khoá minh văn để mở ra thì mới có thể đưa Diệp Vô Tâm ra ngoài.  

Nhưng một khi sử dụng chìa khoá minh văn, nhất định sẽ khiến Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh chú ý tới, đến lúc đó chẳng phải là kế hoạch “bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp bóng” của hắn sẽ thất bại sao?  

"Ta... Ngươi có thể tới đương nhiên bổn cô nương cũng có thể tới, hừ!" Giọng điệu Diệp Vô Tâm ngắc ngứ, đỏ mặt trả lời, nhưng nàng lại âm thầm bổ sung trong lòng rằng: "Chẳng phải là bởi ta thấy ngươi đi một mình nên lo cho người còn gì."  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không biết được suy nghĩ của Diệp Vô Tâm, cười khổ nói: "Thôi vậy, tới cũng tới rồi nhưng mà ngươi phải theo sát ta nghe lời ta, không được tùy hứng..."  

Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Vô Tâm ngắt lời: "Ngươi... Dương Bách Xuyên ngươi có ý gì đấy, ở trong lòng ngươi bổn cô nương chỉ biết tùy hứng thôi sao? Có ý gì thế hả? Đừng quên ngươi vẫn là người hầu của bổn cô nương, ngươi dựa vào đâu mà bắt bổn cô nương phải nghe lời ngươi!"

Bình luận

Truyện đang đọc