SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ngày thứ chín, dưới sự chỉ đạo của Dương Bách Xuyên, Ngô Mặc Thu đã hoàn thành việc luyện chế áo cưới cho hôn lễ, bao gồm cả một bộ trang phục chú rể màu đỏ thẫm cho Dương Bách Xuyên mặc.  

Tính toán thời gian anh và Ngô Mặc Thu đã ở trong không gian bình Càn Khôn chín ngày, ngày mai chính là ngày hôn lễ.  

Dương Bách Xuyên lại không biết bên ngoài đã rối tung lên rồi.  

Ngày mai chính là ngày hôn lễ, nhưng lại không thấy tung tích chú rể đâu cả.  

Người sốt ruột nhất chính là bà nội, mặc dù Dương Bách Xuyên đã nói trước với bà nội là phải đi ra ngoài vài ngày, nhưng ngày mai đã đến hôn lễ vẫn không thấy bóng dáng cháu trai đâu, điều này làm cho bà nội sốt ruột đến tức giận.  

Không còn cách nào khác, mấy cô nhóc người nhà đều đã đến, chỉ chờ chú rể Dương Bách Xuyên này xuất hiện, nhưng hiện tại không thấy người đâu, đây là tình huống gì thế?  

Thậm chí trong lòng mấy người phụ nữ cũng nảy sinh biến hóa, bây giờ đã là buổi tối, chỉ qua một đêm nữa là đến ngày trọng đại nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dương Bách Xuyên đâu, điều này làm cho chính cung nương nương như Triệu Nam cũng sinh lòng tức giận, sắc mặt biến thành vô cùng khó coi.  

Ai nấy đều bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Trong lúc tất cả mọi người nôn nóng như ngồi đống lửa, Dương Bách Xuyên ra khỏi phòng mình, trong tay ôm mấy bộ đồ cưới.  

Dáng vẻ mệt mỏi của anh khiến nỗi buồn bực trong lòng mấy người phụ nữ tan biến không ít.  

Bà nội nhìn thấy Dương Bách Xuyên cũng thở phào một hơi, trên mặt nở nụ cười, nhưng vẫn đi đến véo tai anh mắng: "Thằng nhóc thúi này mau đi gặp khách khứa với bà!"  

Dương Bách Xuyên bị bà nội véo tai, cố ý nhe răng nhếch miệng la hét: "Đau đau đau bà ơi! Cháu đi là được chứ gì! Nhưng tốt xấu gì bà cũng phải cho cháu bỏ đồ cưới xuống đã chứ!"  

"Nhanh lên, ra phòng khách!" Bà nội vừa cười vừa mắng, sau đó rời đi.  

Lúc này, mấy người phụ nữ đều nhìn Dương Bách Xuyên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy cảm động.  

Triệu Nam nhìn chiếc váy cưới lấp lánh ánh bạc trong tay anh: "Anh biến mất nhiều ngày như vậy là đi làm đồ cưới ư?"  

"Hì hì, không thì sao? Các em còn lo anh chạy hả? Sao có thể chứ? Chỉ có đồ ngu mới bỏ lại các bà xã xinh đẹp như hoa như ngọc mà chạy trốn. Đến đây nào, mỗi người một chiếc, ha ha!"  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa phát váy cưới. Triệu Nam màu đỏ, Lâm Hoan màu cam, Ninh Kha màu vàng, Bộ Thanh Mai màu xanh lục, Viên Kim Phượng màu xanh lơ,  u Dương Ngọc Thanh màu xanh dương.  

Cuối cùng trong tay anh vẫn còn một chiếc váy màu tím và một bộ đồ chú rể màu đỏ.  

Triệu Nam híp mắt nhìn chiếc váy cưới màu tím còn lại trong tay Dương Bách Xuyên, ánh mắt đầy ẩn ý: "Anh mau ra tiền sảnh gặp khách khứa rồi nghỉ ngơi sớm đi! Trông anh có vẻ mệt mỏi."  

Nói xong cô ấy mỉm cười bảo: "Bọn em đi thử đồ mới."  

Với EQ của Triệu Nam, tất nhiên cô ấy có thể đoán được chiếc váy cưới cuối cùng trong tay Dương Bách Xuyên dành cho ai. Cô ấy đã đi theo Dương Bách Xuyên nhiều năm, sao có thể không biết sự tồn tại của Liễu Linh Linh.  

Nhưng cô ấy sẽ không hỏi chuyện này, trái lại còn suy nghĩ mình có nên gọi điện cho Liễu Linh Linh hay không. Dù sao bây giờ bên cạnh Dương Bách Xuyên có thêm một người hay bớt một người cũng không đáng kể, sao lại không làm cho anh vui vẻ kia chứ? Ngoài ra còn cho thấy tấm lòng rộng lượng của mình đúng không?  

Trong lòng nghĩ như vậy, Triệu Nam dẫn theo mấy chị em khác xoay người rời đi.  

Còn Dương Bách Xuyên thì lúng túng nhìn chiếc váy cưới màu tím trong tay. Anh biết Triệu Nam đã đoán được chiếc váy này dành cho ai, chẳng qua cô ấy thông minh không nói ra mà thôi.  

Bởi vì anh vội vàng ra ngoài sau chín ngày ở trong không gian bình Càn Khôn, không kịp cất chiếc váy cưới cuối cùng đi, cho nên Triệu Nam mới nhìn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.  

Dương Bách Xuyên thở dài, cất chiếc váy cưới màu tím đi, tự nói một mình: "Thôi vậy, chỉ cần cô ấy vui thì sao cũng được." Nói xong anh đi ra tiền sảnh gặp khách.  

Sau khi anh đi, bóng dáng Ngô Mặc Thu hiện ra trong góc nhà. Cô nhìn theo bóng lưng Dương Bách Xuyên rời đi, lẩm bẩm nói: "Chúc tiên sinh hạnh phúc!"  

Lúc nói câu này, trên gương mặt Ngô Mặc Thu lộ vẻ cô đơn, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cô thích tiên sinh nhà mình, nhưng cũng biết điều đó là không thể. Dù sao cô cũng chỉ là một quỷ tu, thậm chí còn không có cơ thể chân chính, mặc dù sau khi tu luyện Phong Đô Quyết đã có cơ thể chân linh, nhưng suy cho cùng vẫn không phải là thân thể thật sự. Cô nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó mình trở thành quỷ tiên, có được thân thể của quỷ tiên, đến lúc đó cô mới có thể tỏ tình với tiên sinh nhà mình.  

Ngô Mặc Thu cảm thấy mình không có tư cách thành đôi với tiên sinh nhà mình.  

Đúng lúc này, chị gái Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc hiện ra bên cạnh Ngô Mặc Thu.  

Bình luận

Truyện đang đọc