SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Mà Trịnh Bân Bân càng dứt khoát hơn, mặc dù nàng ta đã dung hợp với Thuần Dương Phân Thân của tổ tiên, nhưng đối mặt với sức mạnh lửa Địa Nghiệp cao vạn trượng, vẫn hơi tê dại. Nghĩ một người phụ nữ như nàng ta cho dù bước qua từ trong ngọn lửa, thì sợ cũng sẽ bị đốt hết đầu tóc quần áo gì đó.  

Với tâm lý phái nữ yêu cái đẹp, nàng ta cũng bày tỏ để Huyền Vũ Bắc Minh trực tiếp đưa lên trên.  

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Dương Bách Xuyên.  

Đối với Dương Bách Xuyên, thứ bây giờ hắn thiếu chính là một lớp cửa sổ, cho dù biết trùng thiên thứ tư tiếp theo có thể càng nguy hiểm hơn thác nước, nhưng hắn càng tin tưởng câu nói kia của sư phụ Vân Thiên Tà, tìm đường sống trong cõi chết.  

Advertisement

Lửa cháy mạnh cũng là tu luyện tôi thể, cho nên hắn quyết định tự mình xông pha.  

Sau khi Dương Bách Xuyên đưa ra quyết định, Hầu Đậu Đậu lo lắng hỏi: “Đại ca, có Huyền Vũ tiền bối ở đây, ngươi đừng mạo hiểm nữa được không?”  

Mặc dù Trịnh Bân Bân không lên tiếng nhưng cũng lo lắng.  

Advertisement

“Ta có chừng mực, các ngươi yên tâm đi, một núi Hoả Diệm thôi, ta vẫn có nắm chắc, hơn nữa tu luyện tôi luyện cũng là một cơ hội…”  

Dương Bách Xuyên giải thích xong, Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân cũng không nói gì nữa, hai người đều hiểu tính cách của Dương Bách Xuyên, biết hắn đã đưa  ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Hơn nữa hắn có thể xông lên từ trong thác nước, không sử dụng chân khí, đủ để chứng tỏ thân xác mạnh mẽ của hắn, nghĩ vượt qua lửa Thiên Trảm trùng thiên thứ tư không thành vấn đề.  

Huyền Vũ Bắc Minh nhìn Dương Bách Xuyên, khen ngợi nói: “Nhóc con ngươi muốn đi con đường của mình, ta cũng không miễn cưỡng, cũng tin ngươi có thể vượt qua trùng thiên thứ tư bằng sức lực của chính mình. Nếu đã như  vậy bọn ta đi trước một bước, chờ ngươi ở cuối cùng là được.”  

Dứt lời hắn ta đã dẫn Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân lao nhanh lên trên, biến mất không thấy đâu.  

Dương Bách Xuyên nhìn bóng lưng Huyền Vũ Bắc Minh biến hóa ra chân thân cõng Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân, chớp mắt xung kích biển lửa, hơi ngưỡng mộ mai rùa mạnh mẽ của Huyền Vũ Bắc Minh…  

Ngay sau đó hắn đã thu tâm trạng lại, bắt đầu leo lên trên, sau khi vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết thì đâm đầu vào biển lửa.  

Thân xác được tăng lên, Dương Bách Xuyên cuối cùng đã có chút tự tin đối mặt với lửa Địa Nghiệp cao hơn một bậc so với tu chân giả.  

Sau khi hắn xông vào biển lửa, điều nghênh đón hắn chính là ngọn lửa từ bốn phương tám hướng ầm ầm càn quét.  

Một phát thẳng mặt biến tóc và lông mày của hắn thành tro bụi, làn da bên ngoài tất cả đều bị bỏng.  

“A…”  

Dương Bách Xuyên không nhịn được kêu thảm một tiếng.  

Lửa Địa Nghiệp hơi vượt quá tưởng tượng của hắn, không dùng chân khí ngăn cản, chỉ dựa vào sức mạnh thân xác thì hơi không chịu nổi.  

Dương Bách Xuyên gần như vô thức muốn vận chuyển chân khí.  

Thế nhưng đúng lúc này, tiếng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: “Tiểu tử thối kiên trì lên, con phải biết Càn Khôn Tôi Thể Quyết con tu luyện là pháp môn vô thượng của thế giới, khoảng cách cực hạn thân xác cũng đã sắp đột phá. Hãy nhớ lời vi sư tìm đường sống trong cõi chết, tiếp tục chịu đựng, vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết sẽ không tổn thương đến gốc rễ của con.”  

“Đau đớn về thân xác tất nhiên rất lớn, nhưng muốn đột phá cực hạn, thì nhất định phải chịu đựng, hãy nhớ con nhất định có thể, đừng sử dụng chân khí, nếu không khổ luyện lúc trước của con đều uổng phí rồi. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhất định không thể từ bỏ, chỉ cần con có thể đột phá cực hạn, đừng nói lửa Địa Nghiệp nho nhỏ, cho dù là Tam Muội chân hỏa cũng không đáng sợ.”  

Nghe sư phụ nói, Dương Bách Xuyên cắn sắp nát cả răng, trong miệng phát ra một tiếng gầm, cuối cùng không sử dụng chân khí, chỉ không ngừng thúc giục Càn Khôn Tôi Thể Quyết nhanh chóng vận chuyển.  

Hai tay mười ngón ghim vào núi nham thạch đỏ rực, bị lửa Địa Nghiệp thiêu đốt, có tiếng dầu mỡ xèo xèo vang lên.  

Quần áo vừa thay trên người cũng đều biến thành tro bụi, cả bề mặt đều bị ngọn lửa đốt thành màu đen.  

Đau khổ vào tận linh hồn khó có thể chịu đựng, hắn suýt nữa đã ngất xỉu.  

Nhưng mười ngón tay vẫn ghim thật sâu lên núi, không buông tay, trong miệng phát ra tiếng rống như không phải con người.  

Lúc này đừng nói leo lên trên, có thể bám chặt cơ thể không rơi xuống đã là may mắn lắm rồi.  

Hắn chỉ có thể từ từ thích ứng loại đau đớn bị lửa thiêu đốt này.  

Cũng may máu trong người vận chuyển đến mức độ cao nhất dưới sự thúc giục của Càn Khôn Tôi Thể Quyết, lại sinh ra một lực mát lạnh, chống đỡ sức mạnh của ngọn lửa thiêu đốt dưới bề mặt da.  

Bình luận

Truyện đang đọc