SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc Dương Bách Xuyên nói ra cô là người cá, thấy rất rõ cả người của cô đều chấn động. Dương Bách Xuyên tin tưởng nếu lúc này gỡ xuống khăn che mặt của cô, chắc chắn sắc mặt của cô trắng bệch.  

Cô ấy cho rằng mình đã che giấu rất tốt, có lẽ vài thập niên không có ai biết được thân phận thực sự của cô, lại không nghĩ đến bị chính anh xuyên qua.  

Từ thân thể đang run rẩy của cô, xem ra bị nói toạc ra thân phận, cô bị chấn động rất mạnh.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên cảm nhận được trong nháy mắt hơi thở của cô tăng lên gấp nhiều lần, khiến anh không ngừng run rẩy.  

Đây là loại hơi thở cường đại anh chưa bao giờ gặp phải, không phải sức mạnh của uy áp, đây là sức mạnh chân chính của tu vi, đây là một loại sức mạnh cường đại anh chưa bao giờ gặp.  

Trong lòng vội vã vận chuyển, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.  

Nghĩ thầm không lẽ cô ta muốn hạ đòn sát thủ, hơi thở cường đại như vậy, CMN anh cũng không có cách đối phó ~  

Vừa định gọi sư phụ, lại phát hiện thân thể nhẹ tênh.  

Hơi thở kh ủng bố kia đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt cũng đủ khiến chảy đầy mồ hôi lạnh.  

Uy áp linh thức trên người cũng bị rút lại.  

Dương Bách Xuyên chưa hiểu lắm, còn tưởng rằng cô sẽ ra tay, không ngờ đến cuối lại thu tay lại.  

Không lẽ đúng như lời sư phụ nói, đáy lòng của cô không xấu?  

Trong lòng đang suy đoán, lại nghe thấy cô chậm rãi mở miệng, nhưng lần này âm thành đã hoàn toàn thay đổi.  

Nếu trên đời thực sự có âm thanh của tự nhiên, có lẽ âm thanh của cô chính là như vậy.  

Dương Bách Xuyên chỉ nghe được một giọng như như chim sơn ca, bình tĩnh như nước nói: “Quả nhiên cậu không giống bình thường, nói cho tôi biết vì sao cậu biết được thân phận của tôi? Hoặc nói cách khác, tại sao cậu xuyên qua được?  

Với tu vi của cậu, mặc dù tương đường với Ám Kình tầng chín đại viên mãn, nhìn qua chỉ kém tôi hai cảnh giới nhỏ, nhưng tu vi chân chính khác nhau như trời với đất. Tôi không tin cậu có thể nhìn thấu tu vi của tôi, do đó biết được bản thể của tôi?”  

Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, lúc này anh gần như có thể xác định, người cá này thực sự sẽ không ra tay với anh, muốn ra tay giết người bịt miệng vừa rồi đã làm.  

Nghe cô hỏi chuyện, Dương Bách Xuyên cười nói: “Tôi gần như đã có hết các tin tức về cô, còn lại thì chưa hiểu biết hết, hơn nữa cô bọc kín người nói chuyện với tôi, không cảm thấy rất không tôn trọng sao?”  

Có sư phụ là chỗ dựa, lá gan của ai đó rất lớn, hơn nữa thử một lần anh biết cô sẽ không ra tay, càng thêm lớn mật, trực tiếp yêu cầu cô dùng gương mặt thật để nói chuyện.  

Thật ra trong lòng anh rất tò mò, người cá có bộ dạng gì?  

Còn tưởng rằng yêu cầu này sẽ bị cô lơ đi, lại không ngờ cô chậm rãi giơ tay kéo khăn che mặt xuống, sau đó cởi khóa áo bào, trong miệng phát ra âm thanh vô cùng êm tai: “Tộc cá Rồng - Hạ Lộ.”  

Dương Bách Xuyên trừng to mắt, trong lòng chỉ có một câu: “CMN đúng là người cá, người cá Hạ Lộ?”

Người cá Hạ Lộ đứng trước mặt Dương Bách Xuyên, cởi chiếc áo bào trắng trên người ra. Dương Bách Xuyên nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp.  

Gương mặt xinh đẹp này rất bình thường. Đẹp đến mức độ nào ấy hả? Dương Bách Xuyên cảm thấy rất khó miêu tả, bởi vì khuôn mặt phái nữ chỉ cần cân đối thì đều có đặc điểm riêng.  

Bình luận

Truyện đang đọc