SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Đồ nhi Trịnh Bân Bân của ta từng dung hợp một phân thân pháp ngoại, sức chống đỡ của cơ thể vượt xa người cùng lứa, đương nhiên sẽ là người lên đầu tiên." Giọng điệu của Thiên Hồ rất tự đắc khi nói về đồ đệ Trịnh Bân Bân. Trong di tích vương triều Sơn Hải, nàng ta phát hiện ra Trịnh Bân Bân suýt bị một tàn hồn cường đại đoạt xá, bèn tiện tay tiêu diệt tàn hồn kia, bấy giờ mới biết hóa ra là tổ tiên của Trịnh Bân Bân.  

Thiên Hồ cứu Trịnh Bân Bân bởi vì thấy tư chất của Trịnh Bân Bân không tồi, vả lại hai người cũng có duyên phận, vì vậy dứt khoát thu nhận Trịnh Bân Bân làm đồ đệ.  

Tiểu trích tiên Đường Đường cất lời: "Ta thấy chưa chắc. Con khỉ kia không phải loài tầm thường, mà là dị thú có huyết mạch Thông Tí Viên Hầu. Xưa nay Yêu tộc có nhục thể mạnh mẽ, ta thấy con khỉ sẽ lên đầu tiên."  

"Ta còn tưởng ngươi sẽ nói Dương Bách Xuyên lên đầu tiên." Huyền Vũ Bắc Minh cười khanh khách.  

"Tuy nhục thể của đại ca mạnh mẽ, nhưng dù sao trong mắt ta, Nhân tộc vẫn yếu hơn một bậc. Do đó, ta cảm thấy huynh ấy là người lên cuối cùng. Lẽ nào ngươi không cảm thấy như vậy?" Tiểu trích tiên Đường Đường nói.  

"Khụ khụ, ta cũng nghĩ vậy, ta đánh giá cao con khỉ." Huyền Vũ Bắc Minh đáp.  

"Đến rồi kìa." Lúc này Thiên Hồ lên tiếng.  

Ba người phóng tầm mắt quan sát thì thấy trong thác nước có một bóng người bơi ngược dòng đi lên, tốc độ không chậm.  

Nhưng một giây sau, sắc mặt của tiểu trích tiên và Thiên Hồ đều đỏ lên, đồng thanh nói: "Đại Ô Quy, ở đây giao cho ngươi, chúng ta đi trước."  

"Các ngươi..." Huyền Vũ Bắc Minh không hiểu ra sao, muốn đuổi theo hai người. Nhưng ngay sau đó, một tiếng "bùm" vang lên, một bóng người từ thác nước lao tới trước mặt hắn. Huyền Vũ trợn trừng mắt, nhưng cũng hiểu ra vì sao tiểu trích tiên và Thiên Hồ phải rời đi trước.  

Ba người họ đều đoán sai, người đầu tiên xông lên không phải Trịnh Bân Bân, cũng không phải Hầu Đậu Đậu, mà là Dương Bách Xuyên không được đánh giá cao.  

Điều quan trọng nhất là Huyền Vũ Bắc Minh nhìn thấy sau khi tên họ Dương nào đó trồi lên từ thác nước, hắn đang ở trong trạng thái trần như nhộng. Lúc này Huyền Vũ Bắc Minh mới biết vì sao tiểu trích tiên và Thiên Hồ lại xoay người chạy mất tiêu.  

"Bái kiến Huyền Vũ tiền bối. Sao lại không thấy Đường Đường và Thiên Hồ tiền bối?" Sau khi lao lên khỏi thác nước, Dương Bách Xuyên thấy chỉ có một mình Huyền Vũ Bắc Minh, không thấy tiểu trích tiên và Thiên Hồ, vì vậy hắn hoang mang hỏi thăm.  

Nghe thấy câu hỏi của Dương Bách Xuyên, Huyền Vũ Bắc Minh như sực tỉnh khỏi cơn mơ, sau đó nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ, cười to ha ha.  

"Ha ha ha... Thằng nhóc nhà ngươi thú vị thật! Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của mình đi, các nàng có thể ở lại đây hả?" Huyền Vũ Bắc Minh cười ha hả. Ban đầu hắn ta không hiểu đang yên đang lành tại sao Thiên Hồ và tiểu trích tiên lại chạy mất, bây giờ không nhịn được cười to.  

Dương Bách Xuyên nghe Huyền Vũ Bắc Minh nói vậy liền cúi đầu nhìn theo phản xạ, tức thì mặt đỏ bừng. Lúc này hắn mới phát hiện ra mình tôi luyện thân thể không có chân khí, bất tri bất giác y phục trên người đã rách tan tành dưới lực xung kích của thác nước, hiện tại hắn đang trần truồng. Hèn chi tiểu trích tiên Đường Đường và Thiên Hồ lại mất tung mất tích.   

Hắn đã hiểu ra nhất định là sau khi hai người họ nhìn thấy dáng vẻ này của mình, lập tức xoay người chạy luôn. Nói thế nào thì hai người họ cũng là nữ nhân.  

Tên họ Dương nào đó bị Huyền Vũ cười nhạo, sắc mặt đỏ bừng, dùng một tay che bộ phận nào đó. Hắn thầm niệm trong lòng, vội vàng lấy một bộ y phục trong bình Càn Khôn ra, bắt đầu mặc vào.  

Nhưng đúng lúc này, dưới thác nước lại có hai bóng người bay lên.  

Là Trịnh Bân Bân và Hầu Đậu Đậu một trước một sau lên tới.  

"Á... Lưu manh..."  

Tên họ Dương nào đó vừa mới mặc quần áo thì bị Trịnh Bân Bân lên trước nhìn thấy. Nàng ta lập tức hét lên, đỏ mặt mắng mỏ, tâm thần bất ổn, suýt thì rơi xuống.  

May mà Huyền Vũ Bắc Minh nhìn thấy, vội vàng giúp một tay, Trịnh Bân Bân mới có thể đứng vững. Nhưng nàng ta vội vàng quay đi, không nhìn bộ dạng trần truồng của Dương Bách Xuyên.  

Nàng ta chỉ nhìn lên trời, trong lòng bực bội. Đang yên đang lành sao Dương Bách Xuyên lại cởi sạch y phục thế? Thật sự coi mình là cá đấy à?   

"Oa, đại ca khỏa thân bơi lên hả? Ha ha ha..."  

Hầu Đậu Đậu lên tới nơi, thấy Dương Bách Xuyên mặc quần áo thì bật cười.  

"Biến đi! Lúc leo lên y phục của ta của ta bị dòng nước xé rách tan tành, đệ tưởng ta muốn chắc?" Tên họ Dương nào đó cũng buồn bực.  

Trước đó hắn chỉ tập trung tu luyện, hoàn toàn không nghĩ tới phái nữ ở đây. Bây giờ thì hay rồi, không cần hỏi hắn cũng biết nhất định là tiểu trích tiên và Thiên Hồ nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của mình nên rời đi trước. 

Bình luận

Truyện đang đọc