SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau đó Dương Bách Xuyên cũng không vòng vo, nói ra chuyện xảy ra hôm nay và suy đoán của anh, đương nhiên anh không nói quá trình giết người hôm nay và chuyện trong phòng, nói thẳng người anh điều tra không phải người thường, nhắc nhở Lâm Chấn Hải cẩn thận một chút.  

Nghe Dương Bách Xuyên kể lại, mắt Lâm Hoan đỏ lên, vẻ mặt mê si nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng vô cùng ngọt ngào vô cùng. Thật sự cô không ngờ Dương Bách Xuyên lại lặng lẽ đi báo thù cho cô, trong lòng âm thầm nói: “Mình bằng lòng đi theo anh cả đời.”  

Mà Lâm Chấn Hải lại im lặng một lúc, nói: “Tiểu Dương, cháu nói là võ cổ giả?”  

Đương nhiên ông ấy từng nghe nói qua.  

Dương Bách Xuyên gật đầu: “Đúng, nếu chú đã biết thì cháu yên tâm rồi, người hại Lâm Hoan đúng là võ cổ giả, chính xác mà nói rất có thể là kẻ thù chính trị nhằm vào chú.”  

Vẻ mặt Lâm Chấn Hải bình tĩnh, nói: “Thật ra lần trước xuống kiểm tra, trên đường gặp tai nạn xe cộ, đường sạt lở, chú cũng đã đoán được, chỉ là không nghĩ tới có người lại trắng trợn như vậy. Trung Quốc là thế giới của Đảng, là thế giới của nhân dân, khi chú ngồi vào vị trí ủy ban kỷ luật đã đặt ra phương châm cho mình, dù chỉ có một tham quan cũng phải bắt, tuyệt đối không bỏ qua.  

Bọn họ nghĩ uy hiếp chú thì chú sẽ sợ, nực cười, nếu Lâm Chấn Hải chú sợ chết thì không thể làm đến ngày hôm nay. Bọn họ càng làm hỗn loạn càng có nghĩa là có vấn đề lớn, chú vốn chỉ định kiểm tra bình thường, bây giờ… Chú phải đào ba thước đất, bắt mấy con sâu làm rầu nồi canh này hầu tòa!”  

Sau khi Lâm Chấn Hải nói xong, Lâm Hoan và mẹ cô đều lo lắng, nhưng không lên tiếng khuyên nhủ, bởi vì cả hai đều hiểu tính khí của Lâm Chấn Hải.  

Dương Bách Xuyên cũng nhìn ra được sự chính trực của Lâm Chấn Hải, đáy lòng kính nể ông. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định giúp Lâm Chấn Hải một phen.  

Anh nói: “Chú Lâm, ngày mai chú đi sao?”  

“Ừ, ngày mai xuống xem xem, lần này có người dẫn đầu, thành phố đó là mỏ dầu và quặng trọng điểm của tỉnh ta, đã làm cấp trên để ý, lần này phải xử lý nghiêm ngặt.” Lâm Chấn Hải chính nghĩa nói.  

“Chú Lâm, cháu hai người bạn cũng xem như là võ sĩ, cháu để hai người đi theo chú, cũng có thể giúp cho Lâm Hoan và dì yên tâm một chút, chú thấy thế nào?”  

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên cũng nghĩ đến đại siêu trộm Đường Long và Cổ Tư Lạc, bây giờ các cô được sắp xếp đến công ty Vân Kỳ. Vốn Dương Bách Xuyên sắp xếp bảo vệ em gái Dương San San, nhưng dù dù sao cô bé vẫn chưa tới trường, vừa khéo có thể để Đường Long và Cổ Tư Lạc đi theo bảo vệ Lâm Chấn Hải.  

Lâm Chấn Hải há có thể không biết ý tốt của Dương Bách Xuyên, mắt ông sáng lên, trịnh trọng nói: “Được, chú nợ cháu một ân tình, thật ra lần này đi theo còn có người của cấp trên, có thể thêm hai cao thủ bảo vệ, trong lòng chú cũng yên tâm.”  

Đương nhiên biết Dương Bách Xuyên nói võ sĩ chính là võ cổ giả, Lâm Chấn Hải đã từng nghe nói về võ cổ giả, nghe đồn trong đội đặc chiến Thanh Long của Trung Quốc có một tiểu đội do võ cổ giả tạo thành, đều là võ cổ giả bảo vệ lãnh đạo.  

Dương Bách Xuyên gọi cho Đường Long và Cổ Tư Lạc, bảo bọn họ sáng sớm ngày mai đi tìm Lâm Chấn Hải.  

…  

Một giờ sau, vợ chồng Lâm Chấn Hải rời biệt thự, Lâm Hoan vẫn ở lại, cô ấy định ở lại hai ngày rồi về.  

Dương Bách Xuyên đưa Phật đến Tây Thiên, lập tức bảo Ngô Mặc Hạ âm thầm đi theo vợ chồng Lâm Chấn Hải đến nhà Lâm Hoan, chủ yếu là đi bảo vệ mẹ của Lâm Hoan là Hà Mai. Chờ Lâm Chấn Hải trở về, hẳn là bụi bặm sẽ lắng xuống, đến lúc đó Ngô Mặc Hạ có thể trở về.  

Nhìn theo xe của bọn họ rời đi, Lâm Hoan nhìn Dương Bách Xuyên, hôn lên mặt anh một cái, nói: “Cảm ơn ~”  

Cô biết tất cả Dương Bách Xuyên làm những điều này là để cô ấy yên tâm, kết quả cô thực sự yên tâm.  

“Đồ ngốc, cảm ơn cái gì chứ, ngày mai ở nghỉ ngơi hai ngày, bên công ty Thiết Đản làm một mình rất mệt mỏi mệt mỏi. Về phần ba cậu cứ yên tâm, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, về phần mẹ cậu cũng không cần lo lắng, tôi tự có sắp xếp.” 

Bình luận

Truyện đang đọc