SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông họ Dương nào đó hoảng sợ đặt tay lên nơi mềm mại của Thu Nhi theo bản năng.  

“Ưm!”  

Không gian bên trong tối tăm giơ bàn tay lên chẳng thấy được năm ngón, quan tài vẫn đang xóc nảy không ngừng, hai người cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào.  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên cảm giác được một thứ rất rõ ràng, đó là cơ thể Thu Nhi đang run rẩy không ngừng.  

Thế nhưng hai người chẳng ai bận tâm, bởi vì từng cơn va chạm và chấn động truyền đến dồn dập.  

Chẳng biết đã qua bao lâu, từng cái va chạm cuối cùng cũng biến mất, không thấy gì cũng không nghe được tiếng động, hình như quan tài đã ngừng lại.  

Dương Bách Xuyên cảm giác từng cơn chóng mặt ù tai, hiện tại có kêu anh mở nắp quan ra đứng dậy, anh cũng đứng không nổi.  

Thu Nhi trong lòng anh cũng nghĩ như vậy.  

Hai người cứ thế ôm chặt nhau, nằm yên không hề động đậy.  

Hiện tại người đàn ông họ Dương khóc không ra nước mắt, nơi nào đó trên người đã chết lặng.  

“Cộp!”  

Đột nhiên một âm thanh vang lên, tiếp theo là ánh sáng chói mắt.  

“Chủ nhân, cậu…?”  

Ruth dừng lại, cô ta ra ngoài trước tiên, không thấy Dương Bách Xuyên mở nắp quan nên đi tới mở ra thay anh.  

Thế nhưng cô ta vừa mở nắp ra, định hỏi một câu chủ nhân cậu thế nào rồi thì thấy được một màn vô cùng ngại ngùng, vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Tôi… Tôi không thấy gì cả, hai người tiếp tục…”  

Trong mắt Ruth, sau khi cô ta mở quan thì thấy Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu ôm chặt nhau, dường như tay hai người cũng đặt lên chỗ không tiện nói ra lời.  

Trong lòng cô ta thầm nhủ: “Chủ nhân cũng phong lưu thật, trong hoàn cảnh thế này vẫn không quên, người đẹp trong lòng đấy!”  

Bị hành động mở quan tài của Ruth cắt ngang, ánh sáng chói mắt cộng thêm không khí mới mẻ, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng lấy lại tinh thần.  

Chẳng qua Ngô Mặc Thu trong lòng anh còn tỉnh táo lại nhanh hơn, nhìn rõ bản thân… thì lập tức hét lên một tiếng rồi vội vàng buông Dương Bách Xuyên, nhảy ra khỏi quan tài, vẻ mặt đỏ bừng.  

Nhớ lại một màn trước đó, Ngô Mặc Thu mắc cỡ muốn chết.  

Người đàn ông họ Dương nào đó ho khan, sắc mặt trắng bệch, bước ra từ trong quan tài, phần eo không nhịn được co rút.  

Lúc này anh cũng khóc không ra nước mắt, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Ngô Mặc Thu, hít một hơi nói: “Thu Nhi, em phá hủy hạnh phúc của anh rồi!” Suýt chút nữa là anh đã bị Thu Nhi hủy diệt chỗ nào đó.  

“Tiên sinh… Em em em ~” Ngô Mặc Thu lúng túng.  

“Phụt!”  

Lúc này Ruth cũng thấy rõ, không nhịn được bật cười thành tiếng.  

Dương Bách Xuyên thúc giục chân khí lượn quanh một vòng, yên tâm không có chuyện gì thì hung ác trừng Ruth, đổi lại một cái chớp mắt đầy quyến rũ của cô ta khiến anh vô cùng mất tự nhiên.  

Sau đó anh nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nơi đây giống như một thế giới băng hàn, đập vào mắt đều là băng đá, chẳng trách lại có ánh sáng.  

Bản thân giống như đang ở trong thế giới băng.  

Mặt đất dưới chân anh hệt một tấm gương trong suốt bóng loáng, từng cột trụ làm từ băng như những tác phẩm nghệ thuật.  

Con ngươi Dương Bách Xuyên bỗng co rút, đi đến trước một cây cột, nhìn kỹ, phát hiện trên trong trụ băng lại có người.  

“Ruth, cô biết đây là gì không?” Dương Bách Xuyên hỏi 

Bình luận

Truyện đang đọc