SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên muốn quay lại vấn đề của Triệu Nam, còn Mục Vạn Thịnh đứng ở một bên cuối cùng cũng đã chờ được cơ hội nói chuyện, Mục Vạn Thịnh vội vàng tiến lên một bước, cung kính nói: “Tổng giám đốc là như vậy, Dương Bách Xuyên là sinh viên chủ chốt của khoa lịch sử trong Học viện Cố Đô, mà hiện nay công ty chúng ta rất thiếu nhân tài lập hồ sơ và giám định đồ cổ. Mà điều kiện về các phương diện khác của Dương Bách Xuyên đều phù hợp, thành tích lại xuất sắc, cho nên tôi cố ý mời cậu ấy đến công ty. Mà cũng không phải, hôm nay tôi đưa Dương Bách Xuyên đến để làm thủ tục nhậm chức, nhưng  giám đốc Ngô lại không cho, Dương Nghị Vân thật sự là nhân tài công ty chúng ta cần, tôi hy vọng cậu ấy có thể ở lại, hơn nữa bây giờ chỉ là thực tập mà thôi mà quản lý Ngô cũng không cho phép, nếu như vậy thì sau này chúng ta sẽ rất khó mời chào nhân tài.”  

Mục Vạn Thịnh nắm lấy cơ hội, nửa thật nửa giả, tránh nặng mà nhẹ nhàng hung hăng tố cáo Ngô mập mạp ở trước mặt nữ tổng giám đốc.  

Triệu Nam nghe Mục Vạn Thịnh nói từ từ gật đầu còn Ngô mập mạp lúc này thì rất sốt ruột, tức giận đến cả người phát run, ông ta không nghĩ tới Mục Vạn Thịnh có thể vô sỉ như vậy, tại sao ông ta lại không nói Dương Bách Xuyên tiến vào không phù hợp với quy trình của công ty chứ?  

Lúc này ông ta lại nói: “Tổng giám đốc Mục Vạn Thịnh là đang lấy quyền dùng vào việc riêng, đã làm không tốt, hơn nữa nhỡ đâu Dương Bách Xuyên này là họ hàng thân thích thậm chí là con riêng của ông ta, ngay cả thủ tục bình thường cũng không làm mà đã sắp xếp cho người đến công ty, tôi cũng chỉ làm việc dựa theo quy trình của công ty...”  

“Bốp~”  

“A.”  

Ngô mập mạp còn chưa nói xong đã bị Dương Bách Xuyên híp mắt trực tiếp đánh cho một quyền vào mặt, ngay lập tức ngất đi.  

Năm lần bảy lượt cái tên Ngô mập mạp chết tiệt này cứ nói anh là con riêng của Mục Vạn Thịnh, những lời này ở trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên…  

Bản thân Bách Xuyên nghĩ đến chính là đang làm nhục ba mẹ cho nên không chút suy nghĩ trực mà dùng lực trực tiếp đánh ra một quyền, một quyền này đánh vào miệng làm ông ta bị gãy mấy cái răng, hơn nữa còn làm cho Ngô mập mạp ngất xỉu.  

Đánh xong cuối cùng cũng đã giải được hận thù.  

Toàn bộ văn phòng đều trợn tròn mắt bởi vì lời nói của Ngô mập mạp thật sự là rất khó nghe, nhưng cũng không đến mức ra tay như này, ông ta chính là giám đốc chính quy của bộ phận nhân sự công ty, đi ra ngoài cũng là nhân vật có mặt mũi.  

Nhưng mà điều càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là tính tình của Dương Bách Xuyên này quá là có chút máu me hoặc là có thể nói tính tình quá nóng nảy.  

Hiện tại cần phải nhìn xem tổng giám đốc xinh đẹp sẽ xử lý như thế nào, mọi người đều biết rất rõ ràng người tên Dương Bách Xuyên này có quen biết với người đẹp tổng giám đốc nhưng một cú đánh ngã Giám đốc Ngô thì nhìn ở một mức độ nào đó cũng coi như là đang đánh vào mặt tổng giám đốc.  

Mục Vạn Thịnh càng kinh ngạc hơn, ông ta tuyệt đối không ngờ tới người nhìn qua thì có vẻ là nhã nhặn, nhưng với khí thế vô cùng bạo lực cộng với tính cách nóng nảy như thế của Dương Bách Xuyên thì lần này có hơi khó làm.  

Mà Dương Bách Xuyên thì lại không hề có áp lực tâm lý, đó là sự lựa chọn của anh, cho dù lần này Ngô mập mạp lên tiếng nhưng không sỉ nhục ba mẹ thì anh vẫn sẽ đánh, nếu như hôm nay không phải là nể mặt Triệu Nam thì đối với Ngô mập mạp không chỉ là một quyền đánh đến ngất xỉu kia đâu.  

Lắc lắc nắm đấm xoay người, Dương Bách Xuyên cười nhìn Triệu Nam nói: “Thật ngại quá, không nhịn được tôi lại đánh người của cô rồi.”  

“Phốc ~” Triệu Nam nghe được những lời này của Dương Bách Xuyên thì không khỏi bật cười, sau đó vội vàng thu lại, nếu không phải hiện trường có quá nhiều người thì chắc chắn cô ấy sẽ cười to.  

Lập tức căng mặt nói với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng ở bên cạnh: “Thư ký Ngải tìm người đưa quản lý Ngô đến bệnh viện.”  

“Vâng.” Thư ký vội vàng gật đầu.  

Sau đó Triệu Nam lại nói với Mục Vạn Thịnh: “Làm thủ tục nhậm chức cho Dương Bách Xuyên không cần thực tập cứ trực tiếp dựa theo đãi ngộ của nhân viên chính thức mà làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc