SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Tuy rằng khí tức lạnh trong cơ thể Lâm Hoan có thể tranh đoạt với năng lượng chân chính trong cơ thể anh, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên gia tăng lưu thông chân khí, anh vẫn có thể ép khí lạnh lui ra.  

Chân khí của anh cực kỳ thuần khiết và trong sáng, chính là kẻ thù của loại khí âm lạnh lẽo, anh chỉ cần cố gắng hết sức là có thể khống chế được loại khí này.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, chân khí có thể đối phó với luồng khí lạnh lẽo trong cơ thể Lâm Hoan, điều này chứng tỏ có thể cứu được tính mạng của cô, với điều kiện phải trục xuất linh khí lạnh lẽo trong cơ thể cô ra ngoài.  

Rắc rối duy nhất bây giờ chính là khí lạnh trong cơ thể Lâm Hoan đã lan đến mọi nơi trên cơ thể cô, chỉ cần có huyết mạch đề sẽ có luồng khí lạnh lẽo này.  

Anh phải gom luồng khí lạnh lan tỏa trong cơ thể vào một chỗ trước khi cố gắng loại bỏ nó ra ngoài.  

Lúc này anh đã nghĩ ra cách giải quyết, anh sẽ sử dụng thuật  m Dương Ngũ hành Kim, thử với 108 kim và Dương kim, chắc có thể tạm thời áp chế luồng khí lạnh trong cơ thể Lâm Hoan dồn vào một chỗ.  

Tuy nhiên, để tiến hành châm cứu, trước tiên phải được sự đồng ý của cha mẹ Lâm Hoan, loại khí lạnh này rất giống với luồng khí của Kiều Phúc và hai chị em họ Ngô, để an toàn, Dương Bách Xuyên sẽ trở về và đưa cho Kiều Phúc xem xét.  

Sau khi bước ra khỏi phòng, Dương Bách Xuyên trực tiếp nói: “Chú và dì, cháu nghĩ cháu có thể chữa khỏi bệnh cho Lâm Hoan. Bây giờ cháu cần sự đồng ý của hai người. Nếu có thể, cháu sẽ về chuẩn bị một chút sau đó cháu quay lại rồi bắt đầu tiến hành.”  

Vợ chồng Lâm Chấn Hải đã rất sốc khi nghe những lời của Dương Bách Xuyên, mẹ của Lâm Hoan đã bật khóc, bà ấy lo lắng hỏi: “Tiểu Dương… Con thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho con bé?”

Thật ra vợ chồng Lâm Chấn Hải đã chuẩn bị tâm lý sau khi nhận được giấy báo lo hậu sự của bệnh viện, còn lại chỉ là vấn đề thời gian. Hai vợ chồng đau lòng khôn tả, bọn họ chỉ có mỗi một cô con gái, mất đi rồi thì không biết sau này cuộc sống của họ sẽ ra sao.  

Khi Dương Bách Xuyên nói câu ‘cháu có thể chữa khỏi cho Lâm Hoan’ giống như một sợi dây cứu mạng lọt vào tai của hai vợ chồng, thật ra thì cả hai không tin vào Dương Bách Xuyên cho lắm.  

Các bác sĩ nổi tiếng ở các bệnh viện lớn trên cả nước còn không có cách nào chữa trị cho con gái họ, huống hồ Dương Bách Xuyên chỉ là một tên nhóc ngoài hai mươi tuổi, làm sao có thể chữa hết bệnh cho con gái họ được?  

Trong lòng họ không tin thì không tin, nhưng dù sao họ cũng không muốn để mất con gái mình.  

Như thể nắm được một cọng rơm để cứu mạng, mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai, bà ấy run run hỏi Dương Bách Xuyên.  

Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên kiên quyết trả lời: “Cháu có thể.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên, cho dù là cửa địa ngục, chưa kể trong người cô lạnh ngắt, dù không còn cách nào hay có phiền thế nào, anh vẫn phải đưa được cô trở về từ cõi chết.  

Anh có niềm tin vào bản thân.  

Lâm Chấn Hải thì lý trí hơn, mặc dù không tin Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi bệnh cho con gái mình, nhưng không thể chịu đựng được nỗi buồn của vợ nên ông ấy cũng gật đầu đồng ý.  

…  

Dương Bách Xuyên rời bệnh viện quân y trở về biệt thự, anh vội vã đi đến căn phòng bí mật dưới lòng đất để tìm ba người Kiều Phúc, anh định để Kiều Phúc đi theo để xem có phải cảm giác ớn lạnh trên người của Lâm Hoan có giống như của những quỷ tu hay không, nếu giống nhau thì Kiều Phúc có thể có thể hấp thụ nó.  

Tuy nhiên, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ đã đề nghị Ngô Mặc Thu đi theo Dương Bách Xuyên, vì Ngô Mặc Thu tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô bé đã tu luyện được cấp bậc cao hơn cả anh ta và Ngô Mặc Hạ. 

Bình luận

Truyện đang đọc