SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Có điều xung quanh không có bất kỳ sự xuất hiện khác thường gì, cũng không muốn tiếp tục đi tiếp.  

Sau khi đi thêm một quãng đường nữa, Dương Bách Xuyên dừng lại nói: "Không được, chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy không phải cách, tôi đề nghị chúng ta đổi hướng đi, nếu không cứ đi như vậy, có lẽ chúng ta vĩnh viễn không đến được ngọn núi đó, không đến được động Hắc Liên."  

"Cậu là đội trưởng, cậu nói xem đi thế nào?" Chiêm Khánh Nhân thốt ra.  

Mấy người khác cũng gật đầu, kêu Dương Bách Xuyên ra quyết định.  

Trong lúc vô tình trong lòng bọn họ đã tiếp nhận việc Dương Bách Xuyên trở thành người phụ trách tiểu đội sáu người.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên vui mừng, năm người bọn họ công nhận mình từ tận đáy lòng, điều này đáng quý, coi như kế tiếp lại đụng phải nguy hiểm gì thì anh cũng có lòng tin ứng phó.  

Nếu là đội trưởng thì anh phải chịu trách nhiệm cho nhóm. Chỗ này thật quỷ dị, Dương Bách Xuyên cũng không nhìn ra có phải trận pháp hay không, chỉ có thể xin sư phụ giúp đỡ, lập tức kêu trong lòng: "Lão già, tình huống ở chỗ này là sao, tại sao bọn con đi lâu như vậy mà mãi vẫn cách ngọn núi kia khoảng tám chín trăm mét?"  

"Nếu vi sư không nhìn nhầm, hẳn hơi này là trận pháp Càn Khôn Nghịch Hành Không Gian, các con thử đi ngược chiều kim đồng hồ xem."  

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy thì mở miệng nói với mấy người Chiêm Khánh Nhân: "Chúng ta đi ngược chiều thử xem."  

Sau khi anh nói xong thì dẫn đầu xoay người đi về phía sau.  

Lúc bọn họ đi ngược chiều chín bước bỗng xảy ra thay đổi bất ngờ, sương mù bắt đầu dày đặc.

Vẫn như hoàn cảnh lúc đầu, nhưng mà sau khi sáu người đi lùi lại, xung quanh trống rỗng đột nhiên xuất hiện sương mù, gió to nổi lên, trời đất cũng vì thế mà tối sầm lại.  

Mai Thi Dĩnh nói: “Hình như ngoại trừ sương mù ra, cũng không xuất hiện thay đổi rõ ràng nào, chúng ta vẫn ở nguyên chỗ cũ ~”  

“Đúng vậy, Dương điên cậu có phải tính sai rồi không? Trên trời chỉ xuất hiện một đám mây đen, trừ cái đó ra không thay đổi gì nữa.” Chiếm Khánh Nhân mở miệng.  

“Chúng ta đi lùi lại một chút nữa rồi nói tiếp.” Dương Bách Xuyên nói với mọi người.  

“A Di Đà Phật cũng chỉ có thể như vậy.” Tiểu hòa thượng gật đầu phụ họa.  

Dương Bách Xuyên tin tưởng sư phụ sẽ không phán đoán sai, nếu thật sự là trận pháp đi lùi của không gian bình Càn Khôn, hiện tại bọn họ chỉ có thể đi lùi mới có thể tiếp cận ngọn núi động Hắc Liên, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước, đi cả đời cũng không đến được sơn ngọn núi động Hắc Liên.  

Mà trước mắt bọn họ mới đi có chín bước.  

Tiếp tục đi lùi…  

Lần này đi được mấy phút, Hồ Tiên Nhi đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua kinh ngạc nói: “Mọi người mau nhìn này đỉnh núi hình như cách chúng ta gần hơn một chút.”  

Mọi người nghe vậy quay lại nhìn quả thật như vậy, vốn ban đầu còn cách ngọn núi khoảng tám, chín trăm mét, bây giờ nhìn lại, hình như rút ngắn khoảng cách, nhìn phía trước chỉ còn cách hơn trăm mét.  

“Đúng vậy thật ~” Chiếm Khánh Nhân ngạc nhiên.  

“Xem ra anh Dương nói không sai, từ khi chúng ta đi lùi lại, ngược lại kéo gần khoảng cách với ngọn núi, nơi này đúng là không gian ngược chiều.” Mai Thi Dĩnh cảm thán nói.  

“Không đúng, sao tôi luôn có cảm giác tinh thần không thể tập trung, mọi người có cảm giác được không?” Hồ Tiên Nhi hỏi.  

Nghe Hồ Tiên Nhi nói vậy, Dương Bách Xuyên lần đầu tiên thấy cảm tưởng giống nhau, thật ra từ khi bắt đầu đi ngược anh đã có cảm giác này, chỉ là không phát hiện có gì thay đổi nên mới không nói ra.  

Bây giờ nghe Hồ Tiên Nhi nói vậy, lông mày của anh nhăn lại.  

Người theo đuổi đường lớn có giác quan thứ sáu nhanh nhạy hơn người bình thường, bẩm sinh đã có thể cảm nhận được nguy cơ, nếu có cảm giác tinh thần không thể tập trung, nói cách khác sẽ xuất hiện nguy cơ, nhưng chỉ là không biết sẽ xảy ra chuyện gì?  

“Tôi cũng có cảm giác này, nhưng ngoại trừ bầu trời chỉ ảm đạm hơn chút cũng không thấy gì nữa, bãi cỏ vẫn là bãi cỏ, bầu trời vẫn là bầu trời, đương nhiên ngọn núi phía sau chúng ta càng kéo gần khoảng cách hơn.” Chiếm Khánh Nhân chẹp chẹp miệng nói.  

Đúng lúc này một trận gió lớn nổi lên, nhưng mọi người đã quen thuộc, cơn gió này thường sẽ mang theo sương mù dày đặc, ngoại trừ lúc ban đầu xuất hiện một con trâu đầu đỏ một sừng, cuối cùng thì vẫn chưa thấy có bất kì dị thường hay yêu thú nào xuất hiện. 

Bình luận

Truyện đang đọc