SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn Mạnh Trường Thanh đau khổ lăn lộn dưới đất, trong lòng giật giật khóe miệng, cũng không biết Trùng Tử có được hay không, động tĩnh thế này cũng lớn quá rồi.  

Cũng may thời gian thật sự không kéo dài bao lâu, chưa tới năm phút đồng hồ thì Mạnh Trường Thanh đã ngừng lăn lộn.  

"Chủ nhân, thành công rồi, ta đã kiềm chế cổ trùng thành công, tiếp theo phải dựa vào thời gian để mài chết nó."  

Trong đầu Dương Bách Xuyên truyền tới giọng nói của Trùng Tử, điều này khiến hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi.  

Advertisement

Sau đó Dương Bách Xuyên đi qua đỡ Mạnh Trường Thanh đang nằm dưới đất dậy.  

"Lão Mạnh, ông cảm thấy thế nào rồi?" Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đỡ Mạnh Trường Thanh dậy, kết quả sau khi hắn thấy sắc mặt của ông ta thì không khỏi hoảng sợ tới nhảy dựng.  

Chỉ thấy sắc mặt Mạnh Trường Thanh trắng bệch như tờ giấy, trên mặt toàn là những giọt mồ hôi màu vàng lớn chừng hạt đậu, lưng áo phía sau cũng ướt đẫm mồ hôi.  

Advertisement

Đừng thấy chỉ chưa tới năm phút, nhưng chưa tới năm phút đồng hồ này với Mạnh Trường Thanh mà nói chẳng thua gì một lần chịu cực hình.  

"Ta... không sao, đa tạ môn chủ quan tâm." Lão Mạnh suy yếu nói.  

"Đừng nói chuyện, trước tiên ông hãy điều chỉnh một phen đi." Dương Bách Xuyên trở tay lấy ra một viên đan Chân Khí cho Mạnh Trường Thanh.  

"Đa tạ môn chủ." Mạnh Trường Thanh không hề khách sáo, giờ phút này đan điền của ông ta đã trống rỗng, đi ngang qua Quỷ Môn quan một trận thật sự cần điều dưỡng.  

Dương Bách Xuyên đứng bên cạnh hộ pháp cho ông ta, hắn nhìn lão Mạnh nhắm mắt điều dưỡng, kỳ thật trong lòng rất vui mừng. Trùng Tử ra tay thành công, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian, chỉ cần Trùng Tử luyện hóa cổ trùng trong cơ thể Mạnh Trường Thanh thì tương lai Mạnh Trường Thanh chính là bậc thầy trận pháp của Vân Môn.  

Đương nhiên hiện tại Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết Mạnh Trường Thanh được xưng là Trận Tiên, cuối cùng thành tựu trên phương diện trận pháp cao bao nhiêu, có điều có lẽ cũng sẽ không quá tệ, nếu không làm sao có thể được gọi là Trận Tiên.  

Hơn nữa theo như những gì Hạ Lộ nói, sư phụ nàng Thanh Sắc Giao Long đã nghe qua ngàn năm trước Mạnh Trường Thanh đã thành danh trên phương diện trận pháp, có thể dựa vào trận pháp liền chém giết tu chân giả Nguyên Anh đại viên mãn ở tu vi Kim Đan, nhìn từ điểm này thì trình độ trận pháp của Mạnh Trường Thanh tuyệt đối không thấp.  

Dù sao Vân Môn có thêm một trận pháp sư, chuyện này với Vân Môn vừa mới cất bước kiến thiết là chuyện cực tốt.  

Nửa canh giờ sau, Mạnh Trường Thanh mở mắt ra, sau đó không lập tức bất ngờ vui vẻ vái lạy Dương Bách Xuyên: "Đa tạ ơn tái sinh của môn chủ, ta đã cảm giác được chân khí trong đan điền, cổ trùng không còn hấp thu linh khí trong đan điền của ta nữa, đa tạ môn chủ..."  

Mạnh Trường Thanh biết ơn khôn xiết, đã gần ngàn năm rồi ông ta không có cảm giác linh khí ở trong đan điền, thật tốt đẹp.  

Ngày xưa bất kể ông ta hấp thu bao nhiêu linh khí vào đan điền cũng sẽ bị cổ trùng trực tiếp hấp thu, bây giờ linh khí ở lại đan điền, điều này cho thấy Linh trùng Nhân Diện của Dương Bách Xuyên thật sự đã thành công.  

Mạnh Trường Thanh như tỏa ra sức sống lần nữa, trên mặt vô cùng kích động.  

"Đây là chuyện tốt, yên tâm đi, đợi Trùng Tử triệt để cắn nuốt cổ trùng thì tu vi của ông có thể khôi phục lại đỉnh cao ngày xưa, tiến thêm một bước cũng không có."  

"Tất cả là nhờ ơn tái sinh của môn chủ, lão Mạnh không thể báo đáp, sau này nhất định sẽ cúc cung tận tụy cho Vân Môn ta."  

"Được rồi, đừng khách sáo nữa, ta còn trông chờ ông bố trí trận pháp xây dựng Vân Môn đấy, sau này có rất nhiều cơ hội cho ông ra sức. Nếu ông đã không sao thì chúng ta mau tới vương thành Mạo Hiểm đi."  

"Không thành vấn đề, ta đã cảm thấy sức mạnh của cổ trùng đang biến mất, dị trùng của chủ nhân thật không hổ là vua của vua trùng, thần trong thiên địa!"  

Lúc hai người sắp đến gần vương thành Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên tìm một cồn cát đào một cái động cát rồi nói với Mạnh Trường Thanh: "Lão Mạnh, ở vương thành Mạo Hiểm ta từng đắc tội với túc lão thứ ba của điện Mạo Hiểm Viên Thiên Cương, bản thể không thể vào thành, chỉ có thể dùng thân xác con rối đi vào. Ông chờ ở bên ngoài, ta gọi con rối ra."  

"Vâng, lão Mạnh biết rồi." Mạnh Trường Thanh nghe mà sững sờ, không ngờ rằng Dương Bách Xuyên lại to gan như vậy, thế mà lại đụng chạm với túc lão của điện Mạo Hiểm, hơn nữa còn có thân xác con rối, ngược lại không ngờ tới.  

Sau khi Dương Bách Xuyên đi vào động thì vung tay lên, con rối Vô Diện xuất hiện, sau đó nói với không khí: "Thu Nhi, giúp ta hộ pháp chăm sóc bản thể, ta tiến vào vương thành Mạo Hiểm đây."  

"Tiên sinh yên tâm, nhất định Thu Nhi sẽ cẩn thận bảo vệ chân thân của tiên sinh." Trong bóng tối, Ngô Mặc Thu xuất hiện, nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh Dương Bách Xuyên như cái bóng.  

"Được, ta đi đây."  

Sau khi ra khỏi động cát, Dương Bách Xuyên bày một cái cấm chế ở cửa động, sau đó dùng cát vùi lấp cửa động rồi mới nói với Mạnh Trường Thanh: "Đi thôi lão Mạnh."  

Bình luận

Truyện đang đọc