SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Gã vừa lên tiếng, Dương Bách Xuyên vươn tay bước tới bóp cổ gã, đồng thời nhìn Hồng Hải bằng ánh mắt tràn đầy sát khí: "Tối qua ông ra lệnh ám sát Viên Kim Phượng phải không?"  

Tay bóp cổ chàng trai, mắt nhìn Hồng Hải chòng chọc.  

Tim Hồng Hải đập dồn dập. Ông ta biết thuộc hạ của mình là võ cổ giả Ám Kình tầng chín, vậy mà không có năng lực đánh trả Dương Bách Xuyên. Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, ông ta sợ đến nỗi mặt mày tái mét, vươn tay ấn một cái nút thông báo cho bộ phận an ninh của tập đoàn.  

Từ ánh mắt của Hồng Hải, Dương Bách Xuyên đã xác nhận ông ta chính là kẻ ra lệnh ám sát Viên Kim Phượng. Lửa bốc lên trong lòng bàn tay Dương Bách Xuyên, võ cổ giả Ám Kình bị anh bóp cổ lập tức hét lên thảm thiết, bị chân hỏa đốt thành tro chỉ trong nháy mắt.  

Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn Hồng Hải, gằn giọng nói: "Con trai ông Hồng Sĩ cố ý hại người phụ nữ của tôi, xong việc ông còn ra lệnh ám sát. Nếu không có màn ám sát tối qua thì tôi sẽ nể tình ông là người bình thường mà không so đo với ông. Nhưng bây giờ tôi sẽ tiễn ông đi gặp con trai mình."  

"Không... không không, mày không thể giết tao. Nhà họ Hồng chúng tao là gia tộc võ cổ, nếu mày giết tao thì đừng hòng sống nổi, cả nhà mày sẽ phải chết... Á!"  

Ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Dương Bách Xuyên lạnh lùng ngắt lời: "Trong mắt tôi, nhà họ Hồng chẳng là cái đếch gì."  

Sau đó chân hỏa xuất hiện, Hồng Hải kêu gào thảm thiết, cũng bị Dương Bách Xuyên phóng chân hỏa đốt thành tro.  

Dương Bách Xuyên không thèm để ý tới lời đe dọa của đối phương.  

Lúc này, trong linh thức anh phát hiện thấy mấy chục bảo vệ đang đến. Anh nhớ ra vừa rồi Hồng Hải ấn nút thông báo cho bảo vệ.  

Dương Bách Xuyên không muốn xung đột với đám người thường này, lại càng không muốn liên lụy đến người vô tội, bèn đi tới cửa sổ nhảy xuống rời đi. Anh sử dụng thuật Ngự Phong, thoắt cái đã biến mất trong cao tốc Hải Xuyên.

Hiện giờ đối với Dương Bách Xuyên mà nói, giết một tên Ám Kình tầng chín là chuyện dễ như trở bàn tay, còn giết một người bình thường thì phải chịu áp lực rất lớn. Nhưng đối phương muốn giết anh, giết người người phụ nữ của anh thì lại là chuyện khác. Đó là đối phương chọc vào anh trước, có giết cũng không thẹn với lòng.  

Là người nhà họ Hồng sai, lẽ nào lại bắt anh chịu đựng? Tốt xấu gì bây giờ anh cũng là Dương điên giới võ cổ, cứ giết gà dọa khỉ đi.  

Anh tin rằng việc này vẫn chưa kết thúc, phải xem võ cổ giả nhà họ Hồng có thái độ gì.  

Nếu người nhà họ Hồng điều tra ra anh, biết thân phận của anh, không đến thì thôi.  

Bọn họ dám đến thì đừng trách anh.  

Ban ngày ban mặt không tiện bay tới bay lui, Dương Bách Xuyên bèn tìm một ngõ nhỏ đáp xuống đất. Anh còn chưa đứng vững, chuông điện thoại di động đã vang lên.  

Anh liếc nhìn thì thấy là số điện thoại của chị Mai. Lúc này anh mới nhớ ra hôm qua dự tiệc của Tô Cẩn, anh đã nói là muốn mời chị Mai ăn cơm. Kết quả là người ta lại mời anh tới nhà dùng bữa. Nghĩ cũng đúng, chị Mai là người nổi tiếng, không có scandal gì, ra ngoài ăn cơm với đàn ông quả thật không thích hợp.  

"Alo, chào chị Mai."  

"Cậu đang ở đâu? Tôi bảo Jack tới đón cậu."  

"Không cần đâu, chị nói địa chỉ đi, em bắt xe tới, đúng lúc em đang ở bên ngoài."  

"Ok, địa chỉ là... Tôi chờ cậu tới."  

"Vâng."  

Dương Bách Xuyên cúp máy, lấy hai hộp gỗ một lớn một nhỏ từ trong không gian bình Càn Khôn ra. Hộp lớn là dây chuyền phỉ thúy cho chị Mai, hộp nhỏ là vòng tay chuẩn bị cho Bê Đê xem như đền bù cho câu nói lỡ miệng lần trước. Dương Bách Xuyên có thể tưởng tượng được nhất định là Bê Đê rất mất mặt trước chị Mai. 

Bình luận

Truyện đang đọc