SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiên sinh, ngài có gì sai bảo?"  

"Cậu... gọi quản lý của các cậu đến đây, nhanh lên!"  

Triệu Vũ Linh vừa nói vừa ném một xấp tiền cho nhân viên phục vụ.  

Nhân viên phục vụ nhận tiền, cười ha ha chạy ra ngoài tìm quản lý.  

Mà Triệu Vũ Linh tìm quản lý là để gọi mấy nhân viên giải quyết vấn đề.  

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, Triệu Vũ Linh cảm thấy nếu còn chậm trễ thì mình nhất định sẽ nổ tung. Anh ta hét lên từng hồi đầy đau khổ.  

May mà lúc này cửa phòng riêng mở ra, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người này rất mập, ít nhất cũng phải tám chín chục cân, mặt trang điểm đậm.  

Người phụ nữ này chính là quản lý quán bar. Nhìn dáng vẻ Triệu Vũ Linh ôm bụng trên sofa, bà ta lập tức hiểu ra vấn đề. Bà ta đã lăn lộn ở hộp đêm nửa đời người, có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ. Rõ ràng là vị khách này đã "chơi đồ", và cần giải quyết.  

Bà ta cười khanh khách nói: "Xin hỏi tiên sinh cần phục vụ phải không? Ngài cần gái dạng gì, tôi lập tức sắp xếp cho ngài."  

Lúc này Triệu Vũ Linh nghe thấy giọng nói của phụ nữ, bỗng quay phắt đầu nhìn sang, trong mắt vằn đầy tơ máu. Anh ta không nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy một người phụ nữ đang đi tới, trông có vẻ như thân hình rất mập.  

Anh ta sắp nổ tung rồi, nào còn quan tâm tới vấn đề người phụ nữ trước mặt béo hay không béo, lập tức nhào đến như sói đói.  

Sau đó, trong phòng bao quỷ khóc sói gào. Nữ quản lý của quán bar vui như mở cờ trong bụng, không ngờ mình đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn được một em giai non tơ độ hai mươi ưng ý.  

Mà lúc này, đồn cảnh sát Cố Đô tuân theo chỉ thị của cấp trên, bắt đầu kiểm tra đột xuất các địa điểm giải trí ở Cố Đô. Một đội cảnh sát bước vào quán bar nơi Triệu Vũ Linh đang ở.

Bảy giờ tối, Dương Bách Xuyên chờ Triệu Nam xử lý xong công việc rồi tan làm cùng đi ăn cơm. Anh ngồi trong khu nghỉ ngơi, buồn chán chơi game.  

Không lâu sau, Triệu Nam đi tới nói: "Được rồi, đi thôi anh, chúng ta đi ăn cơm."  

"Ừ. Sau này em phải sửa thói cuồng công việc đi nhé, anh sắp chết đói rồi." Dương Bách Xuyên nói đùa.  

Triệu Nam mỉm cười đáp: "Được, khi nào em xử lý xong đống việc này, dùng năng lực của bản thân để hoàn thành giao hẹn giữa em và ông nội thì em sẽ về hưu. Sau đó, em sẽ đi khắp nơi thăm thú đó đây. Thật ra em không thích công việc kinh doanh khô khan, em thích làm giáo viên hơn, đến vùng núi xa xôi non nước hữu tình, tìm một ngôi trường tiểu học dạy học cho những đứa trẻ thiếu thốn tài nguyên học tập."  

Dương Bách Xuyên tỏ vẻ kính nể, cười ha ha nói: "Không ngờ đồng chí Nam Nam lại có giác ngộ cao như vậy. Em muốn làm gì, anh đều ủng hộ em. Vả lại bây giờ em đã làm được rồi mà. Chẳng phải em giao hẹn với gia đình là kiếm được một tỉ ư? Hiện tại nam thần của em có sáu tỷ, xem như là hoàn thành rồi đúng không?"  

"Đừng đừng đừng, anh hiểu em mà, em muốn kiếm được một tỷ dựa vào chính năng lực của mình. Bởi vì em không muốn làm bình hoa nên mới có lần đánh cược này, vì thế về sau anh đừng nhắc lại chuyện này nữa. À đúng rồi, anh nhận tấm thẻ này đi. Đây là thẻ của Ngân hàng Thụy Sĩ, trong đó có sáu tỷ không trăm tám mươi triệu bán đan Trú Nhan ngày hôm nay."  

Triệu Nam vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng cho Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam, không nhận thẻ mà nói: "Cho dù em không cần sự hỗ trợ của anh, nhưng vẫn phải nhận tiền hoa hồng của công ty chứ. Mười phần trăm là sáu trăm triệu, đây là khoản tiền em nên nhận, không cần đưa hết cho anh đúng không?"  

"Được rồi, em đã nói là phải tự mình kiếm tiền mà, anh không tin em à? Lần này nếu như không có đan Trú Nhan của anh thì công ty không thể nổi tiếng được. Trừ đi đan Trú Nhan của anh thì tiền hoa hồng của công ty đấu giá lần này chỉ có hơn hai trăm triệu.  

Bình luận

Truyện đang đọc