SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Còn mỗi tên Địa Tâm lão tổ là chạy mất nên Dương Bách Xuyên càng phải cẩn thận hơn.  

Chưa biết chừng trong giây phút nào đó Địa Tâm lão tổ đột ngột nhảy ra đánh lén anh.  

Giữa Địa Tâm lão tổ và anh, đã định sẵn sẽ thành tử địch, lòng Dương Bách Xuyên thầm nghĩ nhất định phải tìm được ông ta rồi tiêu diệt, nếu không để ông ta bỏ chạy thì sẽ rất nguy hiểm cho mấy người Vân Môn.  

Chỉ có khiến Địa Tâm lão tổ ở lại đây mới là lựa chọn tốt nhất.  

Còn như về sau, bất kể là tông môn ở sau Đinh Dương, hay tông môn ở sau Địa Tâm lão tổ, đều sẽ tới tìm anh báo thù. Chuyện gì cũng là chuyện về sau, giết bọn chúng ở đây sẽ không có chứng cứ, dù tông môn phía sau cả hai có muốn điều tra cũng sẽ cần thời gian.  

Thế là trong lúc chạy như điên lên đỉnh núi, Dương Bách Xuyên đã phân tích một lượt mỗi người ở đây lẫn tình thế trước mắt.  

Chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Trong tầm mắt anh xuất hiện bóng dáng Nguyên Thần Tử và Trường Linh, và anh cũng thấy Hạ Lộ.  

Quả nhiên là cô ấy.  

Giây phút này quần áo Hạ Lộ mặc vẫn là đồ nam mà Dương Bách Xuyên đưa cho cô, nhưng cô đã xé phần sau áo che lên mặt, hẳn là Hạ Lộ vẫn không muốn để người ngoài nhìn thấy mặt mình.  

"Trông thì hình như là đàm chủ Hạ." Đạo trưởng Trường Linh nói.  

"Hẳn là cô ta." Nguyên Thần Tử trả lời một tiếng.  

Hạ Lộ đang mặc nam trang. Trong suy nghĩ của người ngoài, cô ấy còn là một người già, đến nay chỉ có Dương Bách Xuyên biết được thân phận cô ấy.  

Mà giờ phút này, Hạ Lộ đã lâm vào hiểm cảnh.  

Lúc Dương Bách Xuyên chạy đến, anh thấy Hạ Lộ đang đấu với một con báo toàn thân lông đen như mực, chính xác thì là đang cận chiến với yêu thú. Báo đen toàn thân thật sự hiếm thấy, nhưng nó xuất hiện tại một sơn cốc ngăn cách với đời thường thì cũng không có gì lạ.  

Quan trọng con báo kia là yêu thú.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên cũng nghi ngờ không biết yêu thú ở đây có phải do tộc Vu cố tình bắt tới không, vì sao lại có thể có nhiều yêu thú như vậy, chưa kể là còn có hình thể to như con người.  

Nhìn từ hơi thở, hơi thở của con báo đen này còn khủng khiếp hơn cả gấu yêu. Yêu thú có thể đánh ngang lưng với Hạ Lộ thật sự hiếm thấy.  

Phải biết nay Hạ Lộ đã trải qua một lần tiến hóa huyết mạch, tuy nói cảnh giới của cô ấy không tăng lên, nhưng hẳn kỹ năng đã tăng lên rồi.  

Vị trí của Hạ Lộ và báo đen lại là một chốn tuyệt địa - nơi đỉnh núi, sau là một tảng đá lớn. Cách tảng đá đó ba bước chính là vách núi.  

Có vẻ như con báo yêu người dài ba mét đang bảo vệ nghiêm ngặt tảng đá lớn sau lưng, không cho Hạ Lộ đến gần.  

Con báo yêu sở hữu một đôi ngươi vàng cực kỳ yêu dị, cái miệng mở ra gào rống để lộ hai hàng đầy răng, trông thì có thể cắn đứt bất cứ thứ gì chỉ trong một lần.  

Trên bốn chi thon dài là móng vuốt sắc bén, mỗi lần công kích đều có thể tạo thành những đường móng tay thật dài dưới mặt đất. Trong phạm vi mười mét nơi Hạ Lộ chiến đấu với báo yêu, quang cảnh một mảnh hỗn độn, sỏi đá, cỏ cây lần cổ thụ to lớn đều đồng loại gãy, vỡ, nhìn từ dấu vết thì đều là bị báo yêu chộp gãy.  

Nó cứ gào rú khiến màng tai Dương Bách Xuyên cũng nhói đau, mà quan trọng nhất là trông thân pháp con báo yêu này rất linh hoạt, thật sự nhanh như điện xẹt vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc