SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Ngô Mặc Thu, nha đầu trông rất gầy yếu, làm chuyện gì cũng tận tâm tận lực không một lời than oán, để nàng bảo vệ em gái hắn – Dương San San đến trường, nàng không hề phản đối liền đi, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì bất trắc.  

Lần ở quặng mỏ kia, sau khi biết hắn bị vùi thây nơi hoang đảo, nàng ngửa mặt lên trời  khóc lóc, hình ảnh Ngô Mặc Thu gọi tên hắn vẫn khắc sâu trong tâm trí.  

“Chủ nhân, người để Thu Nhi đi theo người đi, Thu Nhi có thể chăm sóc bản thân mình…” Đây là câu mà Ngô Mặc Thu nói với hắn sau lần đại nạn không chết đó.  

“Thu Nhi nguyện ý đời đời kiếp kiếp được bầu bạn, làm một nha đầu bưng trà rót nước cho chủ nhân…”  

“Cảm ơn chủ nhân cứu mạng, Thu Nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, sẽ không phụ kỳ vọng của chủ nhân…”  

“Thu Nhi nguyện làm hộ pháp của Vân Môn, dùng sinh mạng để bảo vệ Vân Môn…”  

“Thu Nhi không mệt, cảm ơn chủ nhân đã quan tâm ~”  

“Thu Khi vô dụng, không giúp được chủ nhân…”  

Từng hình ảnh của Ngô Mặc Thu hiện lên trong đầu, ngẫm lại thân thể của Ngô Mặc Thu là quỷ tu, trong lòng hắn không khỏi phát run, thật ra Dương Bách Xuyên hiểu rất rõ, thần hồn của quỷ tuy chi thể tinh khiết như thế nào, so với Yêu Hồn Châu, tu chân giả còn yêu thích quỷ tu hơn.  

Nhất là thần hồn của chủ tu đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nếu như có được thân thể có thần hồn tinh khiết, sau khi cắn nuốt luyện hóa thì đối với người đạt cảnh giới Nguyên Anh mà nói, sẽ có giúp ích cực kỳ lớn trong việc tu luyện.  

Dương Bách Xuyên không dám tưởng tượng, sau khi tu chân giả cảnh giới Nguyên Anh nào đó đoạt được thần hồn tinh khiết, liệu có thể nhịn được mà không cắn nuốt?  

Bất giác hai hàng nước mắt tuôn rơi.  

Bây giờ hắn chỉ có thể ép mình không nghĩ đến mặt xấu, trong lòng phải đến mặt tốt, nghĩ đến nha đầu ngốc nghếch làm việc gì cũng không oán trách, âm thầm cho đi mà không đòi hỏi nhận lại, nàng ấy nhất định phải còn sống, nhất định…  

“Thu Nhi, đợi ta, chủ nhân nhất định sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, đợi khi đoàn tụ, chúng ta sẽ về nhà cùng nhau.”  

Dương Bách Xuyên lau đi khóe mắt ướt đẫm, trong ánh mắt lóe lên một tia sát ý, trong nháy mắt bầu trời trong La Phù Động Thiên cũng biến sắc.  

Giời phút này, khí tức trên người Dương Bách Xuyên đã thay đổi, cứng rắn như thép, chí dương chí cương, vĩnh viễn sẽ không mềm lòng nữa.  

“Tất cả những gì mà muốn chỉ là được về nhà, để bạn bè người thân yên ổn mà thôi, ngươi ngay cả cơ hội để thở cũng không cho…”  

Trong La Phù Động Thiên, ánh mắt của Dương Bách Xuyên ngập tràn sắc bén, hắn nhìn về phía chân trời tự lẩm bẩm.  

“Nếu như Thu Nhi xảy ra chuyện, ta sẽ hóa thân thành ma, chôn vùi Sơn Hải.”  

…  

Sau đó Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại, linh thức của hắn xuyên thấu La Phù Động Thiên, bay thẳng ra bên ngoài.  

Hắn nhìn thấy thành Yêu Quang,  n Tĩnh An, Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân, mỗi người họ đứng ở ba hướng khác nhau để khống chế đại trận Yêu Quang, mà bên trong thành đã huy động ba thế lực lớn, hàng vạn đệ tử cầm trong tay dây nhốt yêu đuổi bắt yêu thú khắp thành, quan trọng là bọn họ tàn sát yêu thú để huyết tế đại trận.  

Điều tàn nhẫn nhất là, phần lớn yêu muông được hắn thả ra là ấu thú, tâm nguyện ban đầu là cho những ấu thú bị nhốt trong lồng sắt kia một cơ hội được tự do, nhưng bây giờ lại đảo ngược, điều này hại chúng chết nhanh hơn.  

“Đáng chết ~”  

Dương Bách Xuyên cắn răng, trong lòng hắn hổ thẹn, những yêu thú kia vì hắn mà bỏ mạng.  

Trong thành Yêu Quang tràn ngập tiếng kêu khóc, nghe rất thê lương.  

“Lão tử muốn ra ngoài ~” Dương Bách Xuyên gọi sư phụ mình, giọng nói đầy u ám.  

“Muốn ra ngoài thì con phải có thực lực, bên ngoài có ba cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, đối phó với một trong số họ, miễn cưỡng thì vẫn được, tam đại cao thủ, con không có bất kỳ phần thắng nào, có điều, nếu như mãi làm con rùa rụt đầu thì cũng không phải chuyện hay, vi sư có một cách có lẽ khả thi.” Vân Thiên Tà ung dung đáp.  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên lóe lên tia sáng: “Cách gì?”  

“Ấp trứng chim thần ~” Vân Thiên Tà buột miệng nói.

“Không sai, con lấy được đan Mai Xích, đây chính là trứng của chim thần Phượng Hoàng, trên thế gian này Phượng Hoàng là vương của yêu cầm, trời sinh đã có thiên hỏa, vừa ra đời đã có, hơn nữa càng trưởng thành thì lửa Phượng Hoàng càng thăng cấp, nghe đồn khi đạt tới đỉnh cao nhất còn có thể thiêu cháy cả một thế giới.  

Lúc này, nếu như con muốn chiếm thế thượng phong với ba người bên ngoài, e là có chút khó khăn, nhưng nếu ấp nở trứng Phượng Hoàng thì sẽ không như vậy nữa, vi sư đã quan sát qua, trứng Phượng Hoàng sắp nở rồi, chẳng bao lâu nữa thì sẽ nở ra một con thần cầm, đến khi đó con sẽ không khó khăn như hiện tại nữa, lửa của chim thần không phải là thứ mà tiểu Nguyên Anh có thể chống lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc