SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động, lúc vừa định hỏi sư phụ trong lòng thì ngay sau đó chỉ thấy con chó đối diện ngẩng đầu lên, lúc này Dương Bách Xuyên đã thấy rõ nó thật sự đang nói tiếng người.  

"Hôm nay vận may của bổn tọa không tệ, nữ để lại hưởng thụ, nam làm điểm tâm cho bổn tọa! Ha ha ha!"

Bất kể là Dương Bách Xuyên hay tiểu hòa thượng Liễu Phàm hay Mai Thi Dĩnh cũng đều là lần đầu tiên gặp yêu thú có thể nói tiếng người.  

Sắc mặt cả đám bọn họ vô cùng khó coi.  

Dương Bách Xuyên vẫn còn tốt chán, may mà anh có sư phụ Vân Thiên Tà nên có thể biết được rất nhiều chuyện lạ ly kỳ. Đương nhiên anh cũng biết đến sự tồn tại của yêu thú biết nói tiếng người, điều này rất thường thấy ở giới Tu chân, thậm chí Yêu tộc biến hình cũng vô cùng phổ biến.  

Nhưng biết là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.  

Cho nên anh cũng vô cùng sốc trong lòng.  

Cũng không biết yêu thú trước mắt họ có cấp bậc gì, dù sao không có bất kỳ hơi thở nào nên Dương Bách Xuyên thật sự không đoán ra nổi.  

Nói chuyện mà có thể rung đến mức khiến người ta hộc máu, tu vi của con yêu thú này đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.  

Trong lúc ngây người, Dương Bách Xuyên đột nhiên phát hiện trên cổ yêu thú này có một cái xích sắt thô bằng một cánh tay. Phía trên giăng đầy phù văn, một đầu khác của xích sắt nằm ở cái đài phía sau vách đá, thoạt nhìn là bị buộc ở đài sen.  

Lần này, lòng Dương Bách Xuyên cũng bình tĩnh lại, anh thầm nghĩ: “Chẳng lẽ con yêu thú này bị nhốt ở đây sao? Có phải phạm vi hoạt động của nó là có hạn hay không?”  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên vội vàng nói với Mai Thi Dĩnh và tiểu hòa thượng: “Lui về phía sau!”  

Anh muốn thử xem có đúng như những gì mình đã thầm phỏng đoán hay không. Xem xem khả năng hoạt động của con yêu thú tự xưng Phong Vân Thần Khuyển này có hữu hạn thật hay không, có phải nó bị nhốt ở chỗ này không.  

Khi nghe thấy vậy, Mai Thi Dĩnh và tiểu hòa thượng Liễu Phàm đã hợp tác với Dương Bách Xuyên được ít nhiều đã lùi lại không chút do dự.  

Ba người lập tức lui về phía sau.  

Năm sáu mét phía sau chính là lối ra.  

“Ầm!”  

“A!”  

Không ngờ khi ba người lui về sau chưa được mấy mét thì lại đâm vào một bức tường vô hình, toàn thân đều đau đớn hoảng hốt, trong miệng phát ra tiếng kêu r3n.  

Xong rồi!  

Không ra được.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy lòng đắng chát, anh không thể nhìn thấy gì ở sau lưng nhưng lại có thể cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ của linh khí. Quả nhiên có trận pháp hoặc kết giới chắn đường.  

Khi lòng ba người đang lạnh ngắt, Phong Vân Thần Khuyển cười như điên nói: “Đám thế hệ đi sau này, bọn mi chỉ có hai lựa chọn thôi. Một là đánh thắng bổn tọa, bổn tọa sẽ đưa bọn mi vào động Hoa Sen và lấy được hạt sen. Bọn mi có được vật báu là hạt sen, cũng có thể còn sống mà rời đi. Hai là đánh thua và trở thành đồ ăn của bổn tọa. Ha Ha Ha, đời này bọn mi phỏng chừng cũng không thể đánh thắng bổn tọa đâu. Kẻ mạnh hơn bọn mi còn không phải là đối thủ của bổn tọa nữa là, thậm chí mấy nghìn năm rồi vẫn vậy. Cho nên bọn mi vẫn nên ngoan ngoãn làm đồ ăn của bổn tọa đi. Vừa lúc gom đủ người, bổn tọa ăn cùng một lúc cho đã, ha ha!”  

Cười điên dại xong, yêu thú tiếp tục nói: “Đám vai vế dưới này, rút lại mấy cái mánh khóe của bọn mi đi. Đừng tưởng rằng bổn tọa bị Dây Nhốt Yêu trói lại thì sẽ không có cách đối phó các mi. Nói thật cho bọn mi biết, cả tòa núi Hắc Liên này đều nằm trong thần niệm của bổn tọa. Bổn tọa không ra khỏi nơi này được, nhưng để khống chế không cho bọn mi rời đi thì dễ như trở bàn tay. Ngoan ngoãn chờ ở một chỗ đi, phía sau các mi còn có một nhóm người nữa sắp đến. Đến đông đủ rồi bổn tọa sẽ bắt đầu ăn, đã lâu không ăn mặn rồi, thật sự hoài niệm vị của con người quá đi!”  

Dương Bách Xuyên cảm giác thấy mình không thể phản kháng nổi con yêu thú trước mặt, nó quá mạnh.  

Tuy nhiên, lòng anh cũng bình tĩnh hơn hẳn chính vì nghe được những lời con yêu thú nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc