SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lập tức, tiếng thét dài đi kèm tiếng chửi mắng của Giản Thành: “Gào…Dương Bách Xuyên ta sẽ khiến ngươi chết không tử tế, A ~”  

Lúc này, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.  

Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu: “Thằng nhóc thối, mau rút lui, đối phương muốn tự bạo Kim Đan, nhanh ~”  

Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết cái gì là tự bạo Kim Đan, nhưng nghe được giọng nói đầy nghiêm túc của sư phụ, hắn không cần nghĩ, dùng Chỉ Xích Thiên Nhai Công nhanh như chớp lùi về phía sau.  

Cũng vào lúc này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được phía sau tản ra một lực lượng khí tức ngút trời, điều này khiến hắn hoảng sợ, trái tim đập càng lúc càng nhanh.  

Cũng may mà có sư phụ nhắc nhở, lúc này hắn đã cách Giản Thành bốn năm mươi mét, trên người Giản Thành vang lên một tiếng rung trời.  

“Ầm ~”  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm nhận được phía sau truyền tới một luồn khí dời núi lấp biển, trong nháy mắt đã ập lên người hắn, hơn nữa Kim Đan lĩnh vực của hắn cũng bị cỗ lực lượng bạo phát này làm cho vỡ vụn.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy, cổ lực lượng này tản ra từ trên người Giản Thành.  

Mới một giây trước, sau khi Giản Thành mắng chửi hắn xong, toàn thân anh ta nổ tung thành sương máu, tiếp theo chính là một cỗ lực lượng áp đảo bộc phát ra.  

Cách Giản Thành bốn năm mươi mét, luồng khí sau khi Giản Thành tự bạo, Dương Bách Xuyên cảm nhận còn nhanh hơn Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn mấy lần, Dương Bách Xuyên lập tức bị tác động tới.  

“Phụt ~”  

Phun ra một ngụm máu, Dương Bách Xuyên trực tiếp bay ngược ra ngoài.  

Xương cốt toàn thân như gãy thành từng đoạn một.  

“Dầm ~”  

Sau khi bị bay ngược ra ngoài hơn ba mươi mét, cơ thể của Dương Bách Xuyên mới rơi xuống đập thẳng vào trong đất bùn, in hẳn một hình người xuống dưới.  

May mà hắn đã liệu trước được tình hình, bị thương rất nghiêm trọng nhưng vẫn còn sống.  

Một lúc sau Dương Bách Xuyên mới lấy lại được hơi thở, nhưng cơ thể hắn đã mất đi ý thức.  

“Lão đại ~”  

“Dương đại ca ~”  

Ba người tiểu hòa thượng đã đi cách đó mấy trăm mét, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn, bọn họ thấy cơ thể Dương Bách Xuyên bay ra ngoài mấy chục mét, sau đó là bất động. Ba người vội vàng chạy tới kiểm tra.  

“Lão đại, huynh thế nào rồi?” Ánh mắt tiểu hòa thượng đỏ lên, vừa đỡ Dương Bách Xuyên dậy vừa hỏi.  

“Khụ khụ ~  Phụt ~” Sắc mặt Dương Bách Xuyên trắng như tờ giấy, ho khan rồi phun ra một ngụm máu.  

“Dương đại ca, huynh thế nào rồi?” Huynh đệ họ Gia Cát cũng lo lắng.  

“Không sao ~” Mọi người hộ pháp giúp ta, trị thương trước đã.” Dương Bách Xuyên dặn dò ba người họ một tiếng.  

“Được được được ~”  

Ba người đồng ý rồi kéo dài khoảng cách Dương Bách Xuyên, bảo hộ cho hắn.  

Thật ra, lúc này kẻ địch đều chết hết rồi, làm gì cần bảo hộ, nhưng dù sao nơi này cũng là đồng không mông quạnh, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.  

Dương Bách Xuyên không rảnh quan tâm ba người bọn họ nữa, lần này nội thương ngoại thương đều có cả, hơn nữa vết thương còn không nhẹ, may mắn duy nhất là vẫn chưa tương tổn tới thần hồn.  

Có nước Sinh Mệnh ở đây, bị thương nghiêm trọng tới đâu cũng có thể phục hồi, thì là mất chút thời gian mà thôi.  

Hắn lấy nước Sinh Mệnh từ trong bình Càn Khôn rồi nuốt xuống, bắt đầu vận công trị thương.  

Vốn dĩ còn cho rằng một giọt nước Sinh Mệnh là không đủ, nhưng nào ngờ, nước Sinh Mệnh lần này dường như đã phát sinh biến hóa, công hiệu lại mạnh mẽ hơn rồi.  

Sau khi nuốt xuống bụng, sức sống mãnh liệt trực tiếp bùng nổ trong cơ thể, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được vết thương đang dần phục hồi, xương cốt bị gãy, vết bầm trên người…từng cái từng cái một bình phục lại.  

Bình luận

Truyện đang đọc