SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này Lưu Tích Kỳ nói với Phó Siêu: “Cảm ơn thủ trưởng rất nhiều, bây giờ là thời đại Internet hơn nữa với sự phát triển của công ty không thể thiếu nhân tài chuyên về máy tính, cháu còn đang lo không tuyển được người!”  

“Đúng đúng đúng, cảm ơn chú Phó ~” Dương Bách Xuyên cũng phụ họa thêm một câu.  

“Ha ha ha, tốt, vậy chú cảm ơn hai đứa ~” Phó Siêu cũng nở nụ cười, trong lòng thầm than hai đứa thanh niên này vô cùng rõ ràng.  

Trên bàn ăn, mọi người vừa nói chuyện vừa cười, nói chuyện đến vui vẻ.  

Trong lúc đó Lý Gia hỏi một câu về các phương diện phát triển của công ty có khó khăn gì không, Dương Bách Xuyên vừa muốn nói ra phương diện phê duyệt sản phẩm đang xảy ra vấn đề.  

Nhưng lại bị Lưu Tích Kỳ giành trước một bước trả lời: “Không có bất kỳ vấn đề nào cả, mọi chuyện vận chuyển đều được chuẩn bị rất tốt.” Bị chặn lại.  

Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lưu Tích Kỳ nhưng cũng không nói thêm gì, anh ta nói như vậy chắc chắn là có lý do của bản thân.   

Sau khi bữa cơm ăn xong ba bốn người mới tan cuộc, một nhà ba người Vương Mộ Sinh trở về khách sạn, nếu như họ đã biết tình huống của nhà Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh sẽ không nóng nảy quay về, công vụ còn phải bận rộn, ngày mai sẽ trở về Yên Kinh, rồi lại chuẩn bị chờ Dương Bách Xuyên đón bà nội đến cố đô sau đó lại đi thăm.  

Trước khi đi, ông ta còn nhiều lần dặn Dương Bách Xuyên có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại nói cho ông ta biết.  

Phó Siêu có tài xế đưa đón, sau khi chào hỏi cũng rời đi.  

Trước cửa khách sạn cố đô, chỉ còn lại Lưu Tích Kỳ và Dương Bách Xuyên, hai người nhìn nhau cười, Lưu Tích Kỳ đấm Dương Bách Xuyên một cái nói: “Hôm nay cậu cho tôi một chuyện vui quá lớn, trong lòng anh em của cậu đến bây giờ còn đang nhảy nhót đây này, đi, tìm một chỗ thanh tịnh cho tôi để có thể nói chuyện một chút, vị thủ trưởng kia sao lại là chiến hữu của ba cậu vậy?”  

Hai người đi tới quán trà gần đây, Dương Bách Xuyên nói chuyện Vương Mộ Sinh quen biết ở Phượng Hoàng Sơn, cùng với chuyện của cha mình nói cho Lưu Tích Kỳ.  

Sau khi nghe xong Lưu Tích Kỳ cũng thở dài không thôi nhưng mà trên mặt càng thêm hưng phấn nói: “Có quan hệ với vị thủ trưởng kia lại còn với cựu sĩ quan bộ đội của cố đô, tôi cuối cùng có thể nắm chắc được ngày sau của Vân Kỳ có thể phát đạt rồi, ha ha.”  

“Đúng rồi, lúc nãy anh không cho tôi nói cho dì Lý Gia biết, về vấn đề phê duyệt sản phẩm nếu như có dì ấy ra mặt chào hỏi, chắc chắn rằng có thể giải quyết.” Dương Bách Xuyên hỏi Lưu Tích Kỳ.  

Lưu Tích Kỳ nhìn anh như đang nhìn kẻ ngốc: “Cậu bị ngốc à? Quan hệ nhà họ Vương là cây lớn, chỉ vì chút chuyện nhỏ phê duyệt sản phẩm này mà cũng phải đánh động một con người, chính là giết gà dùng dao trâu, tôi nhớ rõ cậu đã nói qua trong nhà Lâm Hoan dường như là có người làm việc trong chính phủ, ngày mai cậu tìm Lâm Hoan hỏi một chút hơn nữa cô ấy còn là một trong những cổ đông chắc hẳn là có thể giải quyết được? Nếu như thật sự không được thì còn có phó bộ trưởng đại lão này ở đây.”  

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng rất xấu hổ, khụ khụ cười nói: “Mẹ kiếp, công lực của cậu lại tăng nha, nghe lời nói này của cậu, tôi thấy thật sự đúng với đạo lý.”  

“Đúng vậy anh bạn, tôi mờ mịt lăn lộn trong giới huấn luyện tổng giám đốc cao cấp không phải là vô ích nha ~” Lưu Tích Kỳ cười ha ha đắc ý nói.  

“Cậu giống như một bông hoa đậu vậy ~”  

“Cậu nói cái gì?”  

“Mập rồi~”  

“Cậu đang mắng tôi sao.”  

“Ha ha ha ~”  

Bình luận

Truyện đang đọc