SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên biết mình không cần nói quá nhiều với  Âu Dương Ngọc Thanh, không ai hiểu anh hơn cô ấy.  

Hồi trước khi anh lên đại học,  Âu Dương Ngọc Thanh thường xuyên trò chuyện với anh, tỉ mỉ quan tâm anh từ học tập đến cuộc sống. Mà Dương Bách Xuyên có chuyện gì cũng sẵn lòng tâm sự với cô ấy. Cho nên hai bên có thể hiểu đối phương.  

Bây giờ lại càng là như thế.  

Âu Dương Ngọc Thanh nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì toàn thân run lên, đỏ mặt đáp "ừm" rồi ôm chặt anh.  

Advertisement

Sau sáu năm, bởi vì liên quan đến tu vi nên  Âu Dương Ngọc Thanh càng có hương vị phụ nữ, tuy chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng cơ thể và làn da như được tái sinh, toàn thân tỏa ra hương vị phụ nữ như làn nước êm đềm.  

Khiến Dương Bách Xuyên không nhịn được hôn một cái.  

"Ưm!"  

Âu Dương Ngọc Thanh khẽ rên một tiếng, cả người nóng hừng hực, khuôn mặt đỏ như táo chín, trắng nõn hồng hào, vô cùng quyến rũ.  

Tên họ Dương nào đó nhìn  Âu Dương Ngọc Thanh, cảm thấy toàn thân bốc cháy, thình lình bế thốc đối phương vào phòng ngủ.  

...  

Một ngày trôi qua rất nhanh. Sáu năm rồi tên họ Dương nào đó không được "ăn thịt", sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, mãi cho tới tận khuya mới ra khỏi phòng  Âu Dương Ngọc Thanh.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Nếu không phải  Âu Dương Ngọc Thanh giơ cờ trắng đầu hàng, thì anh có thể chiến đấu trong phòng ba ngày ba đêm.  

Buổi tối anh đột nhiên nhớ ra mình phải vào bình Càn Khôn đưa quần áo cho chị Mai, còn phải đưa cô ấy ra ngoài xem thế giới bên ngoài nữa. Làm xằng làm bậy một hồi, anh lại quên mất tiêu.  

Dương Bách Xuyên vội vàng tìm  Âu Dương Ngọc Thanh xin mấy chiếc váy dài rồi tiến vào bình Càn Khôn.  

Dù sao không gian bình Càn Khôn cũng là một thế giới nhỏ không có sinh linh, quá cô độc.  

Sau khi tiến vào bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên vừa nhìn đã thấy chị Mai ngồi trên bờ hồ cá Rồng, đang nhìn mình bằng ánh mắt u oán.  

Dương Bách Xuyên cười lúng túng: "Xin lỗi chị Mai, em có việc nên chậm trễ, khụ khụ!" Anh thuận miệng tìm đại một cái cớ, đâu thể nói là mình lăn giường quên mất đúng không?  

"Chị còn tưởng em tán gái đến nỗi quên chị mất tiêu. Em có biết là chị đã chờ em một ngày rồi không?" Chị Mai trách móc.  

"Khụ khụ khụ!" Dương Bách Xuyên bị câu nói của chị Mai làm cho nghẹn lời. Anh biết là chị Mai nói đùa, nhưng mà cô ấy nói đúng.  

"Ồ, xem ra chị nói đúng rồi. Em trăng hoa thật đấy!" Chị Mai bật cười trêu ghẹo.  

Tên họ Dương nào đó đỏ mặt, liên tục xua tay, vội vàng đưa trang phục cho chị Mai, đồng thời đánh trống lảng: "Chị Mai mặc mấy chiếc váy này trước đi, sau này em sẽ cho người may đồ riêng cho chị."  

Chị Mai nhận trang phục: "Không cần phiền phức như vậy đâu, có thể mặc là được." Sau khi nói xong, cô ấy chợt nhíu mày.  

Dương Bách Xuyên thấy cô ấy nhíu mày bèn hỏi: "Sao vậy chị Mai? Nếu chị không thích kiểu dáng này thì em tìm cái khác nhé?"  

Lần này mặt chị Mai đỏ bừng: "Em... Em chỉ mang váy cho chị, không biết mang... đồ lót à?"  

Dương Bách Xuyên sững ra giây lát, sau đó lúng túng nói: "Khụ khụ, cái đó... đúng là em quên mất. Chị chờ em một lát, bây giờ em đi tìm ngay."  

Nói rồi anh định ra khỏi không gian bình Càn Khôn.  

"Thôi thôi, dù sao chị cũng chỉ ra ngoài cho thoáng, không sao cả. Trước đây không mặc... Khụ khụ, tóm lại là không cần. Em... em quay sang chỗ khác đi." Chị Mai đỏ mặt xua tay, không cho Dương Bách Xuyên đi tìm đồ lót. Hiện tại cô ấy mang hình hài cá Rồng, dường như đã quen với cảm giác trống không.  

"Hix, vâng!" Dương Bách Xuyên không cố ép, nghe vậy bèn quay đi.  

Phía sau vang lên âm thanh thay đồ, trong đầu tên họ Dương nào đó bất giác hiện ra hình ảnh sau khi gặp chị Mai trong cung điện dưới hồ cá Rồng ngày hôm qua, anh không nhịn được nuốt nước miếng.  

Có lẽ là do cơ thể cá Rồng, Dương Bách Xuyên phát hiện gò núi đôi của chị Mai chắc chắn là size ngoại cỡ... Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không cưỡng lại được.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang tưởng tượng viển vông, giọng nói của chị Mai vang lên sau lưng: "Xong rồi, chúng ta có thể ra ngoài."  

Dương Bách Xuyên xoay người lại, hai mắt lập tức sáng ngời, càng thêm miệng đắng lưỡi khô.  

Chị Mai mặc một chiếc váy liền màu trắng dài chạm đất, che kín đuôi cá.  

Lúc này chị Mai đã cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ngày hôm qua, thay sang váy dài. Cô ấy cao một mét tám mươi, chiếc váy dài vừa vặn tôn lên đường cong lả lướt, mái tóc dài màu vàng buông xõa bên eo. 

Bình luận

Truyện đang đọc