SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ruth nói rằng trong truyền thuyết, tổ tông nhà cô ta đã đi đến một thế giới khác, ở đây chỉ có một lão Công tước. Điều này làm Dương Bách Xuyên lập tức nghĩ tới Sơn Hải Giới.  

Chẳng lẽ Châu  u cũng có đường đi liên kết với Sơn Hải Giới sao?  

Suy nghĩ này chưa chắc đã không có khả năng.  

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện này, việc cấp bách là tìm Liễu Linh Linh trước đã. Nhưng trong toàn bộ không gian rộng lớn, chẳng có bóng người nào ngoại trừ mười hai chiếc quan tài, cũng không có sự tồn tại của lối đi khác.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên bắt đầu cảm thấy lo lắng, hai mắt anh đảo qua mười hai cỗ quan tài. Bây giờ chỉ có một khả năng, có lẽ người đang nằm ở trong quan tài?  

“Mở quan tài ra!”  

Dương Bách Xuyên nói với Ruth.  

“Vâng, chủ nhân.” Ruth cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng của Dương Bách Xuyên, lòng cô tôi cũng bắt đầu thấy lo lắng, cũng càng thêm buồn bực, sao lại không thấy bóng dáng của Liễu Linh Linh đâu chứ? Hiện tại bốn phía không có lối đi nào cả, lẽ ra khi bị đưa vào đây rồi thì sẽ không ra ngoài được, nhưng cô tôi lại chẳng thấy ai ở đây cả, hiện tại cũng chỉ biết bên trong mười hai cỗ quan tài rất có thể đang giấu người.  

Cô tôi vung tay lên, từng cỗ quan tài bị mở nắp ra.  

“Ruỳnh ruỳnh ruỳnh...”  

Ruth phất tay bật mở sáu cỗ quan tài.  

Vẻ mặt của Dương Bách Xuyên cũng trở nên căng thẳng, triệu hoán kiếm Đồ Long ra ngoài, sẵn sàng đối phó với tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.  

Theo lời của Ruth, trong số mười hai cỗ quan tài ấy, lão tổ đời thứ mười hai của gia tộc cô ta chắc chắn đang nằm tại một cỗ quan tài trong số này. Rất rõ ràng, khi mở quan tài ra, cũng chính là lúc lão ma cà rồng trong quan tài thức tỉnh.  

Một lão ma cà rồng có cấp bậc công tước, đã sống mấy trăm năm, có thể so sánh với một cường giả Cổ Vật Hư Cảnh. Một khi tức giận, hậu quả là không thể đoán trước.  

Cũng may, theo quan điểm của Dương Bách Xuyên, chính anh cũng vừa có thêm Ruth - một ma cà rồng vừa mới bước vào cấp bấc công tước. Mặt khác còn có Thu Nhi đang âm thầm ẩn thân, ba người cùng nhau đối phó với một lão công tước, hẳn là vẫn có thể chống lại được.  

Ruth mở một mạch sáu cỗ quan tài ra, bên trong cả sáu cỗ quan tài đều trống rỗng.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên và cô ta đều thở phào một hơi, nhưng cũng bắt đầu trở nên căng thẳng hơn một chút.  

Bọn họ không nhìn thấy Liễu Linh Linh bên trong sáu cỗ quan tài này, cũng không thấy tộc lão của gia tộc Ruth.  

Dương Bách Xuyên ra hiệu cho Ruth, sáu cỗ quan tài còn lại cứ mở ra lần lượt thôi, nếu đồng thời mở ra một mạch, lão ma cà rồng mà đang nằm trong một cỗ quan tài trong số đó thì sẽ rất khó để đối phó.  

Ruth gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.  

Lúc đi về phía quan tài thứ bảy, cô ta vung tay lên, “ruỳnh” một tiếng - nắp quan tài bị mở ra.  

Không có?  

Bên trong vẫn trỗng rỗng, không có bóng dáng của Liễu Linh Linh, cũng không có lão ma cà rồng.  

Tiếp tục đến cỗ quan tài thứ tám... 

Quan tài rỗng! 

Bình luận

Truyện đang đọc