SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Thiên Tuyệt chấn động cả người, đột nhiên trong mắt lóe lên tia sáng, trong cơ thể phát ra một tiếng "rắc". Ông ta lẩm bẩm một mình: "Cần chấp niệm, cũng cần buông bỏ chấp niệm..."  

Thiên Tuyệt không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này của Dương Bách Xuyên. Ông ta nhắm mắt lại, lúc này linh khí trời đất tụ đến, tràn hết vào trong cơ thể ông ta.  

Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc. Anh không ngờ một câu nói màu mè của mình chiếu theo điển tịch tu chân trong đầu lại giúp Thiên Tuyệt đột phá bình cảnh.  

Tên họ Dương nào đó lập tức hối hận, nếu biết trước thì anh sẽ không nói linh tinh màu mè làm gì. Bây giờ Thiên Tuyệt đã đột phá lên Tiên Thiên tầng bảy, nếu ông ta trở mặt thì phải làm sao?  

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết là mình không thể cắt ngang quá trình đột phá của Thiên Tuyệt. Ở Tu Chân Giới, cắt ngang quá trình đột phá cảnh giới của người khác chẳng khác gì giết cha giết mẹ, cắt đứt con đường kiếm tiền của người ta ở tục giới, đều là mối huyết hải thâm thù, vì vậy không thể cắt ngang.  

Anh thở dài: "Thôi vậy, nếu sau khi đột phá Thiên Tuyệt trở mặt, cùng lắm thì mình đánh một trận, không đánh được thì chạy."  

Mặc dù dùng ý nghĩ điều khiển vảy rồng có thể dễ dàng chế ngự Thiên Tuyệt, nhưng Dương Bách Xuyên biết dùng vảy rồng đả thương kẻ địch không phải vạn năng, nếu gặp phải người có tu vi cao thâm thì chưa chắc có thể áp chế.  

Mỗi tầng, mỗi cấp bậc tu chân và Võ đạo đều gian nan, đương nhiên sau khi đột phá cũng mạnh hơn. Vì vậy Dương Bách Xuyên không dám chắc sau khi Thiên Tuyệt đột phá, mình dùng ý nghĩ điều khiển vảy rồng còn có tác dụng với Tiên Thiên tầng bảy hay không.  

Thiên Tuyệt đột phá nhờ một câu nói của Dương Bách Xuyên, trong giới tu hành cũng có trường hợp tương tự nhưng rất hiếm.  

Giác ngộ đột phá thường là bởi vì một câu nói của người khác, hoặc nhìn thấy các sự vật nào đó, thậm chí là tự nghĩ thông suốt.  

Đối với người tu hành mà nói, đây là chuyện vui. Mỗi người tu hành đều có cơ hội như vậy. Khi có người khác ngộ, trừ khi là kẻ thù không đội trời chung, nếu không thì bình thường sẽ không có ai cắt ngang.  

Đây là điều tối kỵ trong giới tu hành.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Tuyệt giác ngộ, thậm chí còn phải bảo vệ. Anh giơ tay ngăn cản các đệ tử đang bàn tán xôn xao để tránh quấy rầy đến Thiên Tuyệt.  

Đây là tình huống nghìn năm có một.  

Ai dám cắt ngang chính là kết thù sâu oán nặng.  

Tất cả đệ tử Võ Đang đều im lặng.  

Trong mắt Minh Tuyệt lão đạo chất chứa vô vàn cảm xúc ngổn ngang. Sao ông ta lại không nhìn ra đối thủ của mình đột phá chứ, tất nhiên là ông ta cũng biết về giác ngộ.  

Minh Tuyệt nhìn Thiên Tuyệt rồi lại nhìn Dương Bách Xuyên, cõi lòng u ám.  

Ông ta giỏi toan tính. Lúc trước Minh Tuyệt nói với Dương Bách Xuyên là Thiên Tuyệt lòng dạ thâm sâu, nhưng thật ra kẻ lòng dạ thâm sâu chính là ông ta.  

Trái ngược với Thiên Tuyệt tính tình nóng nảy, chỉ đi con đường thuần Võ đạo, không lắm mưu nhiều kế.  

Khi biết đến Dương Bách Xuyên từ chỗ Bách Sơn, Minh Tuyệt bắt đầu tính kế, muốn lợi dụng thân phận của Dương Bách Xuyên là đệ tử truyền thừa của Tư Không Nguyên và sư đệ của chưởng giáo lập phái chân nhân của Võ Đang để áp chế Thiên Tuyệt.  

Ai dè Thiên Tuyệt không đi theo kịch bản, kiên quyết không thừa nhận thân phận của Dương Bách Xuyên, hơn nữa còn mắng chửi Dương Bách Xuyên chọc anh tức giận. Lúc đó Minh Tuyệt vui như mở cờ trong bụng.  

Nhưng kết quả thì sao?  

Đúng là Dương Bách Xuyên đã có một cú đảo ngược tình thế ngoạn mục, trừng trị Thiên Tuyệt.  

Tuy nhiên Minh Tuyệt quá mưu mô. Lúc Dương Bách Xuyên và Thiên Tuyệt đánh nhau, ông ta lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, mục đích là xem thử thực lực của Dương Bách Xuyên rồi mới ra tay hỗ trợ.  

Dương Bách Xuyên lật ngược tình thế, trấn áp Thiên Tuyệt một cách nhanh chóng. Lần này Minh Tuyệt tuyệt vọng luôn, muốn bù đắp cũng không kịp.  

Ông ta lại càng không ngờ Dương Bách Xuyên không giết Thiên Tuyệt, ngược lại còn nhắc nhở Thiên Tuyệt giúp đối phương đột phá.  

Giờ khắc này Minh Tuyệt muốn chết quách đi cho rồi.  

Có thể nói trong chuyện hôm nay ông ta chẳng chiếm được lợi lộc gì, mưu kế đã thất bại hoàn toàn.  

Bây giờ đánh nhau với Thiên Tuyệt thì ông ta thua chắc.  

Lại còn đắc tội với Dương Bách Xuyên nữa chứ. Minh Tuyệt cảm thấy đây là kế hoạch thất bại nhất trong cuộc đời mình.  

Ai có thể nói một câu giúp một võ cổ giả giác ngộ?  

Dương Bách Xuyên chính là người như thế.  

Từ các thủ đoạn của Dương Bách Xuyên ngày hôm nay có thể thấy anh không phải người bình thường. Đáng tiếc là hiện tại Minh Tuyệt đã đắc tội nhân vật lợi hại có thể giúp mình có cơ hội giác ngộ.  

Lúc này Minh Tuyệt cũng giống Thiên Tuyệt, đột nhiên nghĩ đến một yêu nghiệt.  

Vị kia của Côn Luân được giới võ cổ gọi là yêu nghiệt nghìn năm có một, hắn và Dương Bách Xuyên có điểm tương đồng.  

Vị yêu nghiệt kia của Côn Luân cũng có thể phi hành khi còn là Tiên Thiên cấp thấp, chỉ có điều lúc là Tiên Thiên tầng ba hắn đã có thể phi hành. Hắn cũng có một món thần binh, có thể lấy đầu người ở khoảng cách ngàn dặm, giết địch tầm xa.  

Hôm nay Dương Bách Xuyên cũng vậy, thậm chí anh còn có tiềm lực hơn cả vị yêu nghiệt kia của Côn Luân.  

Trời đất ơi, sao mình lại bắt hụt một yêu nghiệt như vậy chứ?  

Minh Tuyệt kêu r3n trong lòng.  

Ông ta hối hận xanh ruột, nhưng không thể thay đổi được gì. Lúc này Minh Tuyệt chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên trơ mắt nhìn Thiên Tuyệt đột phá, nhìn bóng lưng Dương Bách Xuyên đứng chắp tay. Trong mắt ông ta, bóng lưng ấy cao lớn biết mấy.  

Dương Bách Xuyên không biết Minh Tuyệt phía sau cất giấu bao suy nghĩ phức tạp về mình. Anh đang quan sát và cảm nhận hơi thở của Thiên Tuyệt trong lúc giác ngộ đột phá. Theo kiến thức tu chân mà sư phụ truyền dạy cho anh, quan sát người khác tu luyện cũng có ích với người tu chân.  

Mặc dù Thiên Tuyệt là võ cổ giả, không phải người tu chân, nhưng cũng là người tu đạo. Có câu vạn pháp quy tông, bất kỳ hệ thống tu đạo nào cũng khác đường cùng đích.  

Võ cổ giả sau Tiên Thiên được gọi là Võ đạo, có thể tiếp xúc với thiên đạo và cảm ngộ thiên đạo, rất giống người tu chân.  

Vì vậy anh quan sát Thiên Tuyệt giác ngộ cũng có lợi.  

Dương Bách Xuyên thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận. Cái đầu tiên anh cảm nhận thấy được là quá trình linh khí trời đất ùn ùn kéo về phía Thiên Tuyệt.  

Thật sự là như núi cao sông dài.  

Linh khí trên trái đất mỏng manh, linh khí trời đất hội tụ nhiều như vậy chứng tỏ lần giác ngộ này rất mạnh.  

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bảy mươi phần trăm là Thiên Tuyệt đột phá lên Tiên Thiên tầng bảy.  

Còn nữa, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một luồng khí thế hùng hậu như núi cao, như thác lũ gào thét từ trên người Thiên Tuyệt....  

Lúc này Dương Bách Xuyên bất giác học theo, tức thì linh khí trời đất cũng hội tụ xung quanh anh, tuy rất ít nhưng cực kỳ giống trạng thái Thiên Tuyệt giác ngộ hấp thụ linh khí trời đất.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên vui như mở cờ trong bụng. Nếu anh có thể nắm được phương pháp hấp thụ linh khí trời đất như kiểu giác ngộ này, thì chẳng phải là sau này tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp mấy lần sao?  

Anh đè nén niềm vui trong lòng, dốc toàn bộ tinh thần vào trạng thái cảm ngộ, chậm rãi cảm nhận linh khí trời đất ùn ùn kéo đến rồi vận chuyển xung quanh Thiên Tuyệt. Anh bắt chước theo từng chút một, linh khí hội tụ xung quanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng giống. Cuối cùng Dương Bách Xuyên đã nắm giữ được quy luật giác ngộ hấp thụ linh khí trời đất.  

Hay nói chính xác hơn là anh đã cảm ngộ được quy luật vận hành của linh khí trời đất theo thiên đạo. Tất nhiên điều quan trọng hơn cả là tốc độ và cách thức hấp thụ linh khí này phải thể hiện được khí thế mênh mông tràn trề.  

Dương Bách Xuyên cho rằng khí thế này là một loại tâm tính rộng mở, sau này mới có thể sinh sôi cùng linh khí trời đất, cuối cùng đạt đến phương thức cảm ngộ tương tự như cách thức hấp thụ linh khí trời đất.  

Vào lúc anh cảm thấy càng lúc càng thuận lợi, sắp học được phương pháp giác ngộ hấp thụ linh khí, thì linh khí trời đất xung quanh Thiên Tuyệt đột nhiên tan biến, Thiên Tuyệt dừng giác ngộ.  

Dương Bách Xuyên cũng mở mắt ra, lòng thầm tiếc nuối: "Tiếc thật, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể nắm bắt hoàn toàn rồi."  

Nhưng dù vậy anh vẫn nắm được phương pháp giác ngộ và hấp thụ linh khí, tốc độ nhanh hơn hồi trước hấp thụ linh khí trời đất trong lúc tĩnh tọa tu luyện gấp năm lần.  

Phương pháp này là thu hoạch đáng giá nhất trong chuyến đi Võ Đang lần này.  

Thiên Tuyệt và Dương Bách Xuyên mở mắt ra gần như cùng lúc.  

Dương Bách Xuyên thấy trong mắt Thiên Tuyệt lấp lóe ánh sáng, khí thế toàn thân đã thay đổi, không còn là kiểu sắc bén nữa mà trở nên trầm lắng vô cùng, nếu không cảm nhận kỹ thì chỉ thấy ông ta là một cụ già bình thường.  

Nhưng khi kiểm tra bằng linh thức, Dương Bách Xuyên biết chân nguyên trong cơ thể Thiên Tuyệt đã đạt đến một tầm cao mới, vô cùng tinh khiết, có thể so với chân khí trong cơ thể anh, thậm chí còn tinh khiết hơn nhiều.  

Toát ra uy thế khiến tim người ta đập dồn dập.  

Tu vi đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng bảy.  

Dương Bách Xuyên hơi lo lắng, không biết sau khi tu vi thăng cấp Thiên Tuyệt có nổi trận lôi đình hay không.  

Anh âm thầm điều động chân khí, chuẩn bị đối phó với cơn giận của Thiên Tuyệt bất cứ lúc nào.  

Nhưng một khắc sau, ánh mắt Thiên Tuyệt bộc lộ ý cười thân thiện và cảm kích, ông ta khuỵu chân quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên rồi nói: "Đệ tử Thiên Tuyệt khấu đầu cảm ơn sư tổ đã chỉ dạy. Ngày hôm nay, nhờ có sư tổ chỉ dạy mà Thiên Tuyệt nhận được lợi ích lớn trong đời.  

Sư tổ nói rất đúng, con đường Võ đạo cần có chấp niệm - là chấp niệm cầu đạo, nhưng cũng cần buông bỏ chấp niệm - là d*c vọng hồng trần. Trước đây Thiên Tuyệt như ếch ngồi đáy giếng, theo đuổi quyền lực để hỗ trợ cho việc tu luyện Võ đạo, nhưng lại thành ra cản trở Võ đạo của mình.  

Nay phúc đức ba đời được sư tổ chỉ dẫn, Thiên Tuyệt không biết lấy gì báo đáp, đành khấu đầu cảm ơn sư tổ đã dẫn dắt đại đạo." Nói xong Thiên Tuyệt thành thật dập đầu vái Dương Bách Xuyên ba lạy.  

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Anh đây chỉ nói một câu làm màu, vậy mà lại giúp cho ông toại nguyện. Có vẻ vĩ đại đấy, khà khà!"

Bình luận

Truyện đang đọc